Lý Thiên Mệnh kêu lên:
- Thiển Vũ tỷ, bên này!
- Địa Ngục Thụ?
Bắc Cung Thiển Vũ nhanh chóng chạy lại, mắt nàng sáng rực, vội đốt Thiên Văn Thư gửi tín hiệu.
Phương thức này dễ dàng bại lộ vị trí, cho nên bọn họ bắn tín hiệu lên trời, không nhìn ra là từ đâu bắn lên, chỉ có màu sắc đại biểu tín hiệu đã giao ước sẵn.
Tín hiệu ngầm đó mới là thông báo vị trí.
Ba đội ngũ cùng tiến lên, có thể tính ra đại khái ở vị trí nào.
Trước khi đoàn người tới nơi, Lý Thiên Mệnh và mười sáu người canh giữ bên cạnh Địa Ngục Thụ.
Không lâu sau, Hiên Viên Vũ Thành và Phương Thần Cảnh, Phương Nguyệt Vi lần lượt đến.
Hiên Viên Vũ Thành khen ngợi:
- Làm khá lắm.
Sau đó gã nói với mọi người:
- Lập tức hành động dựa theo kế hoạch. Đội một đi theo ta bố phòng từ xa, đội hai vòng quanh cự ly gần, đội ba tạm đóng giữ bên cạnh Địa Ngục Thụ. Phương Thần Cảnh, Phương Nguyệt Vi, bên này nhờ vào các người.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Không thành vấn đề.
Phương Thần Cảnh nói:
- Bớt nói thừa đi, nếu Địa Ngục Thụ không còn thì mỗi người chúng ta đều phải chết, đương nhiên không thể lơ là.
- Được rồi, hành động!
Hiên Viên Vũ Thành mang theo đội ngũ điều tra thăm dò địa hình xung quanh, thiết lập phòng tuyến thứ nhất ở phương xa.
Nhưng dù sao bọn họ không có nhiều người, phòng hộ như vậy vẫn có khả năng bị người chui vào chỗ trống.
Lớp phòng tuyến thứ hai của nhóm Lý Thiên Mệnh và Bắc Cung Thiển Vũ rất quan trọng, bọn họ không đi tiến công Địa Ngục khác, một kế hoạch rất thiết thực!
- Thiên Mệnh, đi.
Đệ tử của Thái Thanh Phương thị đã trú đóng, đám người úp trong vũng bùn, nhóm Lý Thiên Mệnh cũng xuất phát.
Bọn họ ở vị trí gần đó, có thể trông thấy tín hiệu của hai bên, mười sáu người bảo đảm mỗi người đều có thể trông thấy động tĩnh của một người ở gần.
Bắc Cung Thiển Vũ nói:
- Thiên Mệnh, tự ngươi hành động ở xung quanh, chú ý ẩn giấu. Chú ý nhiều đến động tĩnh bên Địa Ngục Thụ, Chiểu Trạch Địa Ngục quá bằng phẳng, ta sợ bố trí của chúng ta bỏ sót người lẻn vào.
- Rõ!
Lý Thiên Mệnh phục tòng sắp xếp.
Bắc Cung Thiển Vũ thấy tốc độ của thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh nhanh, nên giao chức trách tự do cho hắn.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là làm một người ở giữa Bắc Cung Thiển Vũ và đệ tử Thái Thanh Phương thị, để bảo đảm an toàn cho Địa Ngục Thụ.
Lý Thiên Mệnh ngồi trên Meow Meow, lẻn nhanh trong đầm lầy mênh mông này, tùy thời chú ý động tĩnh chung quanh.
Tinh thần của Lý Thiên Mệnh luôn căng thẳng.
. . .
Chiểu Trạch Địa Ngục, Địa Ngục Thụ.
Không thể giấu Địa Ngục Thụ, đệ tử của Thái Thanh Phương thị có thể núp trong vũng bùn, có ở xa có ở gần, luôn cảnh giác.
Phương Thần Cảnh hỏi:
- Nàng chấp nhận như vậy sao?
Phương Nguyệt Vi lạnh lùng quát:
- Cái gì?
Phương Thần Cảnh thản nhiên nói:
- Bọn họ ở đằng trước, có chiến đấu thì họ lên, có điểm thì họ lấy. Chúng ta ở đây chờ mòn mỏi, không lấy được điểm, không vào quyết chiến được.
Phương Nguyệt Vi không tin nổi:
- Đã lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến việc quyết chiến?
Phương Thần Cảnh nói:
- Ta nói vậy thôi, ai biết Hiên Viên Vũ Thành sắp xếp kiểu này có phải nhằm vào chúng ta không.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Bọn họ ở bên ngoài rất nguy hiểm, sinh tử khó đoán, ta cảm thấy sắp xếp hợp lý, ngươi đừng nói bừa, trông có vẻ cách cục thấp.
Phương Thần Cảnh buồn cười nói:
- Ta cách cục thấp? Ta chỉ vì tốt cho chúng ta, tốt cho Thái Thanh Phương thị chúng ta, không giành làm chim đầu đàn, không làm tên ngốc máu nóng dồn lên não.
Phương Nguyệt Vi lười tranh biện:
- À.
Thời gian trôi qua.
Một ngày lặng lẽ qua đi.
Bọn họ không biết trong Địa Ngục khác phát sinh cái gì, dù sao chỗ họ tạm thời không có động tĩnh gì.
Tuy hơi chán nhưng có thể sống chịu đựng qua mười ngày là mục tiêu cuối cùng của bọn họ.
Nhàm chán ngược lại là may mắn.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Không biết Hiên Viên Vũ Thành có đụng phải đệ tử của tông môn không?
Phương Thần Cảnh nói:
- Không có tiếng động, ước chừng chán đến đập ruồi.
Bọn họ thả lỏng nhiều, không tiếp tục núp trong đầm lầy, tụm năm tụm ba cùng nhau, tâm trạng thả lỏng một ít.
Địa Ngục chiến trường không khủng bố như trong tưởng tượng, đao quang kiếm ảnh, máu tươi tràn lan.
Đời người chỉ có một lần Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, trước kia bọn họ chỉ là khán giả.
Trong lúc cả đám chán đến mốc meo.
Bỗng nhiên!
Phía tây đầm lầy bỗng nhiên xuất hiện một đám người.
Trong đoàn người, một nữ nhân nhỏ xinh hét lên:
- Địa Ngục Thụ!!!
Tiếng la này dọa mười mấy đệ tử Thái Thanh Phương thị toát mồ hôi lạnh.
Phương Thần Cảnh vội hét hướng Phương Nguyệt Vi:
- Phát tín hiệu!
Phương Thần Cảnh căng thẳng.
Bởi vì nhìn thoáng qua là thấy ngay nhóm người này có ít nhất ba mươi người.
Có đệ tử tông môn cộng lại cũng không đủ ba mươi người.
Phương Thần Cảnh tức hộc máu:
- Hiên Viên Vũ Thành và Bắc Cung Thiển Vũ ở bên ngoài làm bù nhìn hay sao? Nhiều người như vậy chạy vào Địa Ngục Thụ mà bọn họ không phát ra chút động tĩnh?!
Lúc này Phương Nguyệt Vi đã phát ra tín hiệu cầu cứu.
Đội ngũ hai bên đều nhận ra địch thủ.
Hai đội ngũ cùng giật mình kêu lên:
- Nhất Nguyên Thần Tông!!!
- Lục Đạo Kiếm Tông!!!
Kẻ thù lớn có thù sâu như biển máu trực tiếp đụng độ ở chỗ bên cạnh Địa Ngục Thụ trong Thái Cổ Thần Tông.
Phương Thần Cảnh và Phương Nguyệt Vi sắc mặt cực kỳ khó xem.
Thế cục thoáng chốc khẩn trương lên, mắt đối phương tỏa sáng giống như sói đói, đằng trước Địa Ngục Thụ, không thể tránh khỏi cuộc chiến sống chết rồi.
Đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông mừng rỡ như điên, một đám đôi mắt đỏ thẫm, sát khí ngút trời.
- Là đệ tử của Thái Thanh Phương thị, giết sạch bọn họ!
- Giết!!!
Không nói nhiều, nhào vô đánh.
Trong đội ngũ của Lục Đạo Kiếm Tông, tỷ muội Phong Lâm Âm và Phong Sóc Vũ là thống lĩnh cao nhất của ba mươi người này.
Đại bản doanh của bọn họ ở tầng thứ tám Hàn Băng Địa Ngục.
Sau khi tìm được Địa Ngục Thụ trong Hàn Băng Địa Ngục, bởi vì bên dưới Hàn Băng Địa Ngục chỉ có một Chiểu Trạch Địa Ngục, cho nên nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là tìm hiểu rõ ràng đội ngũ tông môn trong Chiểu Trạch Địa Ngục là ai, nếu như có thể càn quét thì tốt nhất, tránh cho hai mặt gặp địch.
Trước tiên xuất động binh lực lớn đến càn quét Chiểu Trạch Địa Ngục là nhiệm vụ hàng đầu của Phong Sóc Vũ, Phong Lâm Âm.
Sau khi giải quyết xong phe địch, nhiệm vụ của các nàng sẽ chuyển sang bảo vệ Địa Ngục Thụ, để Tiểu Kiếm Ma Khương Vô Tâm lên tầng Địa Ngục cao hơn xuất chiến, cướp đoạt điểm!
Trên bọn họ có bảy tầng Địa Ngục, thực lực của Khương Vô Tâm mạnh, vì bảo hiểm, gã tạm thời thủ hộ Địa Ngục Thụ của bọn họ.
Bọn họ không thể ngờ mục tiêu hàng đầu Nhất Nguyên Thần Tông của họ ở ngay tầng thứ chín Địa Ngục bên dưới bọn họ.
Mắt Phong Lâm Âm sáng rực:
- Tỷ, bọn họ chỉ có mười mấy người ở đây, mấy người khác rõ ràng đi ra ngoài, chúng ta thừa cơ phá hủy Địa Ngục Thụ của họ, vậy thì mỗi người đều chết chắc! Chúng ta có thể liên hợp với người của tông môn khác cùng nhau xuống dưới, đùa chết bọn họ!
Phong Sóc Vũ nhanh chóng quyết định:
- Dặn mấy người khác kiềm chế, chúng ta cùng nhau đi phá hủy Địa Ngục Thụ!
Địa Ngục Thụ là mục tiêu căn bản.
- Lên!
Nhiều thú bản mệnh của hai đội ngũ đều xuất hiện, Lục Đạo Kiếm Tông tấn công.
Sự tồn tại của Địa Ngục Thụ khiến kết cục thê thảm của đệ tử Thái Cổ Thần Tông đã quá rõ ràng.
Hơn ba mươi đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông máu nóng sục sôi.
. . .
Lý Thiên Mệnh đang đi lang thang.
Hắn thấy ngay tín hiệu bên Địa Ngục Thụ.
- Nguy rồi!
Bắc Cung Thiển Vũ cũng có thể trông thấy tín hiệu, Lý Thiên Mệnh phát thêm một tín hiệu, cùng lúc đó, hắn khiến Meow Meow dùng tốc độ nhanh nhất chạy nhanh về phương hướng Địa Ngục Thụ.