)
- Lý Thiên Mệnh, là ngươi giết Tiểu Nghĩa! Ngươi có biết Lục Đạo Kiếm Tông chúng ta muốn lấy mạng của ngươi nhiều cỡ nào không?!
Phong Sóc Vũ lao ra mặt nước, chờ đợi nàng là Hồn Thiên Điện Ngục của Meow Meow lướt qua mặt nước Trạm Lam Hải Ngục.
Thủy điện đan xen, lôi đình màu đen giăng trên mặt nước.
Sắc mặt của Phong Sóc Vũ âm trầm lạnh lùng, nàng giơ trường kiếm lên trời.
Chất liệu của thanh trường kiếm đẹp như trân châu, trong suốt lấp lánh, châu quang lấp lánh, rõ ràng đã có Kiếm Thú dung hợp trong đó, nhưng khi Phong Sóc Vũ nhìn thấy Trạm Lam Hải Ngục thì ánh mắt lạnh lẽo, váy dài màu xanh quét trong lôi đình.
Ngay sau đó, bốn con Kiếm Thú lao ra khỏi thân kiếm.
Bọn họ đều có thiên phú Tứ Kiếm.
Thái A Kiếm tộc hiện tại có nhiều thiên phú Tứ Kiếm hơn Thái Ất Kiếm tộc.
Bốn con thú bản mệnh đều có vỏ to, mỗi con dài trăm thước, trên người chúng nó lấp lánh ánh sáng, giáp xác vô cùng dày nặng, rõ ràng lực phòng ngự kinh người, thân thể rực rỡ nhiều màu tựa như ảo mộng, cực kỳ lộng lẫy.
Thú bản mệnh này tên là Ngọc Hải Thiên Trọng Bối.
Thú bản mệnh dạng này rất hiếm thấy, bốn con vòng quanh bên Phong Sóc Vũ, cùng thi triển thần thông, giống như bốn tấm chắn to lớn ngăn trở thần thông của Meow Meow cho Phong Sóc Vũ.
Thậm chí thần thông của chúng nó hình thành thuẫn bảo vệ nghìn tầng lộng lẫy như trân châu dán bên ngoài lớp da của nàng, khiến đao thương không cắt vào được.
Đối diện bốn con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, Phong Sóc Vũ lựa chọn khiến thú bản mệnh trở về trạng thái bình thường, muốn khiến chúng nó ngăn lại thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, còn nàng thì tiếp tục tấn công Địa Ngục Thụ.
“Thú bản mệnh hệ thực vật của tên này thật là phiền phức, nhưng cứ chém là xong!”
Địa Ngục Thụ ở ngay trước mắt, người của Nhất Nguyên Thần Tông trừ Lý Thiên Mệnh ra, mấy người khác còn chưa trở về, nàng không thể nào buông bỏ!
Nói trắng ra là khinh thường Nhất Nguyên Thần Tông, sốt ruột lập công.
Khi Phong Sóc Vũ định xông về phía Khởi Nguyên Thế Giới Thụ thì phát hiện chính mình đã đánh giá thấp Lý Thiên Mệnh, càng đánh giá thấp thú bản mệnh của hắn.
Chỉ riêng con rồng thần hai đầu kia đã khuấy động mưa gió trong nước, Ngọc Hải Thiên Trọng Bối của Phong Sóc Vũ ở trong nước không nhanh nhẹn thô bạo như bé rùa bự. Bốn con thú bản mệnh mà bị Lam Hoang và dây leo thánh quang của Tiên Tiên ngăn lại.
Đặc biệt là rễ cây màu đen của Tiên Tiên dọc theo khe hở trên vỏ đâm vào phần mềm bên trong, cắn xé làm Ngọc Hải Thiên Trọng Bối ăn đau phát ra sóng âm chói tai ở trong nước.
Phong Sóc Vũ dung hợp nước và âm thanh với nhau, Thủy Âm Chi Đạo cũng huyền diệu, người nghe bị xây xẩm mặt mày, giống như tiếng ca của hải yêu, loại thần thông này rất đáng sợ với người khác, nhưng với Lam Hoang thì nó sở hữu giọng siêu to, gầm rống bằng Hồng Mông Âm Ba át qua âm thanh mê loạn của Ngọc Hải Thiên Trọng Bối.
Bùm bùm bùm!
Bé rùa bự và Ngọc Hải Thiên Trọng Bối đều là thú bản mệnh có lực phòng ngự kinh người, Lam Hoang phối hợp Tiên Tiên dư sức ở trong nước một chọi bốn.
Còn Phong Sóc Vũ đã bị Huỳnh Hỏa và Meow Meow dây dưa, có chúng nó ở, nàng thì không có Kiếm Thú bám vào kiếm, sức chiến đấu cá nhân giảm xuống, căn bản không cách nào phá vòng vây.
Dù trên người Phong Sóc Vũ có nghìn lớp hộ thuẫn mà đụng phải Thông Thiên cương khí của Huỳnh Hỏa vẫn bị đâm cực kỳ đau đớn, dù nàng có Thương Hải Minh kiếm thuật và Thủy Kiếm Âm hòa vào một thể, biến ảo khó dò nhưng vẫn không bắt được Huỳnh Hỏa và Meow Meow.
- Lý Thiên Mệnh mạnh đến vậy sao? Hay là trong khoảng thời gian này hắn liên tục đột phá hai trọng?
Da đầu Phong Sóc Vũ tê dại, có một phút giây nàng muốn rút lui, nhưng trông thấy Địa Ngục Thụ ngay trước mắt, ngẫm lại bên mình dù sao đông người hơn, nàng dứt khoát tiếp tục tiến công!
Phong Sóc Vũ nói:
- Chia ra vài người lại đây!
Trong khi Phong Sóc Vũ bị thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh vây khốn tấn công.
Lý Thiên Mệnh một người hai kiếm đã đánh với Phong Lâm Âm kiếm khí bủa giăng, nước bùn tung tóe lên trời.
Bề ngoài Phong Lâm Âm nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng kiếm của nàng cực kỳ hung mãnh, đây là kiếm giết người.
Từng nhát kiếm đều với mục đích giết người chứ không phải vì điểm.
- Một đám không biết sống chết, sắp chết đến nơi còn dám càn rỡ, hôm nay ta sẽ chém đầu chó của ngươi xuống để tế hồn sư đệ của ta linh thiêng trên trời!
Phong Lâm Âm từng kiếm chém cuồng bạo, Phù Phong Ngâm kiếm thuật đâm tới đâu, kiếm khí xé gió đâm rách không khí, đâm vào màng tai, mỗi một đường kiếm đều có thần uy như vậy.
Cùng lúc đó, nàng dung hợp bốn Kiếm Thú vào trường kiếm bảy màu có sắc màu mê ảo, khiến người càng khó thấy rõ quỹ tích kiếm đạo của nàng.
- Sư đệ của ngươi? Đang nói Phong Đạo Nghĩa phải không? Vậy ngươi có nhớ kỹ trong cuộc chiến Thiên Vân, đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông các ngươi đã giết mười một đệ tử của chúng ta không?
Tính khí Lý Thiên Mệnh nóng nảy, ánh mắt lạnh lẽo, tuy rằng bảo vệ Địa Ngục Thụ được rồi, nhưng lần này bờ vực sống chết khiến hắn nảy sinh sát cơ khủng bố.
Phong Lâm Âm lạnh lùng nói:
- Mười một đệ tử? Đều là đồ ngu không biết sống chết giống như ngươi thôi. Còn hô hào thủ hộ tôn thần? Các ngươi không rõ ràng hiện thực, xứng đáng chết uổng phí! Đáng tiếc ngươi không có mệnh nhìn tôn thần của các ngươi bị tám Thần Vực xẻo thành mấy mảnh!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói này, cô nương xinh như vậy mà sao vô tình thế?
Phong Lâm Âm nói:
- Vô tình? Không, ta có tình! Ngươi hỏi câu này thật sự quá ngây thơ ấu trĩ, tranh chấp giữa Thần Vực thường bóp chết thiên tài của nhau, huống chi là thần sống lại? Có người này tồn tại đã định sẵn sẽ không chết không ngừng, ngươi đã khai sát giới, càng định sẵn phải chết!
- Ồ? Ha ha.
Trong lúc nói chuyện, Lý Thiên Mệnh đã giao phong với nàng mấy lần, đối phương có một người bốn thú, đúng là rất mạnh.
- Vậy . . . trước khi ta bị giết, cho đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông các ngươi phủ kín đường Hoàng Tuyền cho ta trước!!!
Lý Thiên Mệnh không thích lạt thủ tồi hoa, nhưng có đôi lúc đến cục diện không chết không ngừng, khi đệ tử của Thái Cổ Thần Tông là thịt cá mặc người xâm lược thì hắn phải vùng lên!
Lý Thiên Mệnh không thể quên sự kỳ vọng của Hiên Viên Đạo, càng biết rõ hắn cần một đường hùng hổ đánh ngược về thì Khương Phi Linh mới có đường sống.
Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh bước vào Địa Ngục chiến trường, lửa giận đã đốt đến cổ họng, giờ phút này tuôn trào ra.
Lý Thiên Mệnh như bóng quỷ chạy tới.
- Phong Lâm Âm!
Lý Thiên Mệnh biết tên của nàng, biết thân phận của nàng.
Cho dù như vậy, hắn vẫn dốc hết sức thi triển!
Trấn Hồn Chi Đồng!
Thần Hồn Thiên Thư đệ tam trọng, con mắt thứ ba trên cánh tay trái hắc ám khiến thế giới của Phong Lâm Âm rơi vào hắc ám, một con mắt màu máu to lớn giống như mặt trời đỏ tươi treo trên trời.
- A . . .
Phong Lâm Âm xoe tròn mắt, thần hồn đau nhói, áp lực tinh thần bàng bạc khiến nàng rơi vào lo âu tột độ.
Nàng điên cuồng xuất kiếm để xua tan sợ hãi trong lòng.