Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1038 - Chương 1038 - Một Giọt Máu Đen (Tt)

Chương 1038 - Một giọt máu đen (tt)
Chương 1038 - Một giọt máu đen (tt)

Chiểu Trạch Địa Ngục, một góc nào đó.

Bước chân Khương Vô Tâm loạng choạng, mất hồn mất vía.

Trên người của hắn còn chảy máu tí tách, vết thương sau lưng sâu thấy xương, nhưng hắn dường như không nghe thấy.

- Tiểu Vũ, Tiểu Âm . . . có lỗi với các nàng, ta không bảo vệ tốt các nàng . . .

- Ta có tội, ta tội đáng muôn chết.

- Ta hứa hẹn nhiều điều với các nàng nhưng không thực hiện được điều nào, là ta sắp xếp các nàng đi điều tra Chiểu Trạch Địa Ngục, nhưng khiến các nàng gặp phải bất trắc . . .

- Chúng ta từng mơ về sau đi khắp bốn phương trời, sinh bao nhiêu con cái, tất cả đều thành bọt nước vỡ tan rồi!

- Nhưng ta không thể lập tức báo thù rửa hận cho các nàng, ta quá vô dụng, rất xin lỗi, xin lỗi . . .

Khương Vô Tâm nằm gục trong vũng bùn, vùi mặt xuống bùn lầy, thê thảm khóc rống.

Ở nơi không bóng người này, Khương Vô Tâm lăn lộn trong bùn, như đứa trẻ bất lực, khóc tan nát tim gan.

Đến cuối cùng, người Khương Vô Tâm đầy bùn lầy, máu loãng và nước bùn trộn lẫn vào nhau.

Khương Vô Tâm nhớ đến lúc nhỏ, từ nhỏ bị người khi nhục, bị người giẫm ở dưới chân, thậm chí bị tiểu trên đầu, hắn cũng chật vật như thế này.

Lúc cả nhà bị giết, ác mộng đó mãi đến nay vẫn làm gã sợ tới mức toàn thân run rẩy.

- Sư tôn nói thiên đạo lạnh lùng, muốn ta làm một người vô tâm vô tình, mới có thể thông ngộ đại đạo trong kiếm, mới có đường thành thần!

- Hiện giờ mới biết, một chữ tình, dính vào rồi thì khi mất đi đau đớn biết bao!

- Thì ra sư tôn sớm thấy xa, nhưng ta không bằng sư tôn, ta cảm ơn Tiểu Vũ, Tiểu Âm coi trọng ta, khuất mình theo ta, trả giá nhiều như vậy cho ta có thể đi đến hôm nay.

- Nhất Nguyên Thần Tông! Ta không đồ sạch các ngươi thì ta heo chó không bằng, ta không chết tử tế được!!!

Trong tiếng gào thét, Khương Vô Tâm lấy một hộp gỗ bình thường ra khỏi nhẫn tu di.

Khương Vô Tâm mở hộp gỗ ra, bên trong có một cái bình trong suốt, trong bình có một giọt máu đen rất bình thường, không có bất cứ hơi thở.

Nhưng Khương Vô Tâm lộ biểu cảm cuồng si.

- Là ngươi thay đổi số phận của cả đời ta, khiến ta từ một hạt bụi đến có được tất cả như ngày nay.

- Nhưng hôm nay, ta mất đi mọi thứ trong đời!

- Ta từng e sợ ngươi, chỉ dám hấp thu một phần mười của ngươi, bởi vì ta biết ngươi khủng bố cỡ nào.

- Nhưng bây giờ, ta không còn gì nữa thì sợ cái gì? Ha ha ha ha ha ha!

- Này ngươi, hãy cho ta biến thành loại mà chính ta cũng sợ hãi đi!!!

Khương Vô Tâm mở nắp bình ra, dứt khoát há mồm hút giọt máu đen vào trong bụng.

Sau khi uống vào, miệng Khương Vô Tâm sùi bọt mép, toàn thân run rẩy.

Luồng khói đen sinh ra từ bụng của Khương Vô Tâm, nhanh chóng lan tràn toàn thân, nhuộm đen làn da toàn thân. Dường như máu thịt của gã bắt đầu thối rữa, trong thịt nát mơ hồ trông thấy máu của gã đều đổi thành màu đen.

- Ọe . . . ọe . . .

Khương Vô Tâm liên tục nôn khan.

Gã bóp yết hầu, muốn ói ra từ trong thân thể, nhưng đã muộn, thứ gã phun ra chỉ có máu đen.

Máu đen kia khiến làn da của gã đều lộ ra màu đen, tơ máu đen lan tràn trên da.

- Khương Vô Tâm . . . Khương Vô Tâm . . .

Gã thì thào gọi tên của bản thân.

- Phụ thân, mẫu thân, hai người nói đời người là bể khổ, nhưng ta không tin, cho rằng chính mình có thể nghịch thiên sửa mệnh, có được cuộc đời hoàn mỹ.

- Nhưng mà, các người đúng, ta sai.

Chỉ có vô tâm vô tình, không vướng bận mới có thể thoát khỏi bể khổ, chỉ có lạnh lùng máu lạnh mới có trốn thoát thống khổ.

Khương Vô Tâm như nói mớ, bất lực giãy giụa, dần dần chìm vào đầm lầy, cuối cùng mất hút.

Đầm lầy trở lại tĩnh lặng như chưa từng có ai đến.

Một canh giờ sau.

Một thanh niên màu đen bò ra từ bùn lầy, toàn thân gã dơ dáy, tràn đầy cáu bẩn, không thấy rõ mặt.

Gã là Khương Vô Tâm.

Nhưng dường như khí chất của gã thay đổi hẳn, lực lượng Tử Kiếp trên người đã biến mất, thay thế là lộ ra lực lượng Sinh Kiếp, toàn thân tràn ngập sức sống dào dạt.

Điều này nghĩa là, Khương Vô Tâm từ Tử Kiếp trở về Sinh Kiếp!

Nhưng đây là chỉ là thay đổi mặt ngoài.

Thứ thật sự thay đổi khí chất là máu đen chảy xuôi trên người của gã.

Khương Vô Tâm hiện giờ máu thịt có sinh cơ thịnh vượng, làn da trong trắng lộ đen, mạch máu màu đen giống như tấm lưới lớn trải rộng khắp người của gã.

Khương Vô Tâm quỳ trên đầm lầy, gã cúi đầu, khóe môi hơi cong lên lộ nụ cười khẽ.

- Thì ra . . . thì ra là vậy! Ta sớm nên hấp thu sạch sẽ máu đen này, ha ha ha ha ha ha!

Khương Vô Tâm che trán, cười như kẻ điên.

- Quá mạnh, về sau ta không còn vướng bận gì, chỉ có mình ta!

- Số phận của ta, tự ta chúa tể!!!

Khi Khương Vô Tâm nói chuyện thì vươn tay ra, chậm rãi cởi bỏ vải đen che mắt.

Khi vải đen rơi xuống, rèm mi khẽ run, Khương Vô Tâm ngước đầu lên nhìn về phương hướng Địa Ngục Thụ trong Địa Ngục tầng thứ nhất này.

Tiếp đó, Khương Vô Tâm mở mắt ra!

Oong oong oong!

Trong hốc mắt, con ngươi đung đưa kịch liệt, giống như hạt châu màu đen trong ly nước bị lay động.

Keng!

Cuối cùng, con ngươi đứng một chỗ.

Có thể thấy rõ trong hai con mắt của Khương Vô Tâm có bốn con ngươi!

Mỗi tròng mắt có hai con ngươi!

Một trái một phải, chỉ có một phần nhỏ chồng lên nhau.

Điều này khiến Khương Vô Tâm trông rất kỳ dị.

Khương Vô Tâm nói:

- Kế tiếp, đến lượt ta.

. . .

Chiểu Trạch Địa Ngục, Địa Ngục Thụ.

Lý Thiên Mệnh nói với Hiên Viên Vũ Thành:

- Ta nghỉ ngơi tu luyện một lúc, có việc thì kêu ta.

Hiên Viên Vũ Thành đáp:

- Được rồi, ngươi đi đi.

Lý Thiên Mệnh mang theo Huỳnh Hỏa và Meow Meow trở về, hắn nhảy lên Khởi Nguyên Thế Giới Thụ của Tiên Tiên, ngồi trên cánh hoa Thánh Quang Thủy Tiên.

Tiên Tiên rất ngoan, dùng cánh hoa thủy tiên tạo thành hình cái ghế để Lý Thiên Mệnh thoải mái ngồi xuống.

- Nửa cha, Tiên Tiên xoa bóp cho cha!

Vừa dứt lời, những cành lá dây leo của Tiên Tiên đấm lưng, bóp chân, hầu hạ Lý Thiên Mệnh vô cùng tận tình.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Muốn gì nào?

Linh thể bé gái ở trước mặt Lý Thiên Mệnh ôm bụng nhỏ, chớp chớp mắt to tội nghiệp nói:

- Đánh nhau, Tiên Tiên đói, muốn ăn thịt thịt.

Bé vừa nói xong nước mắt đã rơi tí tách.

Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:

- Vừa rồi đánh nhau, ngươi có tham gia vào đâu mà đòi?

Tiên Tiên lắc cánh tay của hắn, làm nũng:

- Là lần trước đánh nhau, ta mất nhiều cánh tay với chân, bị người ta chặt đứt, hic hic, tội nghiệp lắm luôn.

- Chẳng phải lần trước đánh xong đã cho ăn rồi sao?

- Đói nữa rồi! Thiên Mệnh xấu, có phải ngươi muốn cho Tiên Tiên đói bụng không? Hu, ác quá đi!

Tiên Tiên ngồi bệch xuống, lăn lộn ăn vạ.

Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:

- Thôi, cho ngươi ăn.

Tiên Tiên lập tức nhảy cẫng lên, cười toe toét:

- Hoan hô, đa tạ nửa cha!

Đúng là thần đồng diễn kịch.

Được như ý rồi, Tiên Tiên cuốn lấy thịt nướng ngon lành vui vẻ mang đi nhấm nháp.

Bình Luận (0)
Comment