Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037 - Một Giọt Máu Đen

Chương 1037 - Một giọt máu đen
Chương 1037 - Một giọt máu đen

Khi Khương Vô Tâm bị vây khốn cực kỳ chật vật, trên người tràn đầy máu tươi thì Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm của Lý Thiên Mệnh từ trên trời giáng xuống.

Oong oong!

Kiếm khí gào thét, kiếm ý nhân đạo chúng sinh bùng nổ, sức sát thương khá mạnh, đây là kiếm ý càng kinh người, hình thành áp chế ở mức độ nhất định với kiếm ý của Khương Vô Tâm.

Keng keng keng!

Kiếm của Khương Vô Tâm cực kỳ nhanh, như tàn ảnh đỡ Sinh Chi Kiếm của Lý Thiên Mệnh.

Ngay sau đó, Đông Hoàng Kiếm màu đen đâm xuống, công kích của các đệ tử Thái Cổ Thần Tông đều oanh tạc Khương Vô Tâm.

Đòn thứ nhất của Khương Vô Tâm suýt trúng Lý Thiên Mệnh, nhưng bị Thái Nhất Tháp đỡ, hiện giờ mất đi tiên cơ, rơi vào vũng bùn bị vây công, nếu muốn lại đụng tới Lý Thiên Mệnh thì quả thực là mơ tưởng viễn vông.

Bùm!

Khương Vô Tâm lần thứ hai đỡ Đông Hoàng Kiếm màu đen của Lý Thiên Mệnh, nhưng bị chiến kích của Hiên Viên Vũ Thành đập trúng lưng.

Thân thể của Khương Vô Tâm khá dũng mãnh, chặt chém như vậy mà không thể xẻ đôi gã ra, ngược lại suýt đánh ra kết giới Địa Ngục của gã.

Bên kia, thú bản mệnh của gã, Thôn Nhật Ma Lang bị nhiều Ngự Thú Sư và thú bản mệnh vây công, rất nhanh đã vết máu loang lổ.

Nó bị vây vào giữa, hung hăng gầm rống cũng vô dụng.

- Khương Vô Tâm, có phải ngươi tức quá nên nằm mơ không?

Hiên Viên Vũ Thành buông lời vô tình.

- Ha ha!

Khương Vô Tâm bị đánh rớt xuống đất, toàn thân nhuộm máu.

Bùm!

Thôn Nhật Ma Lang lao về bên cạnh gã.

Khương Vô Tâm cho Thôn Nhật Ma Lang trở về không gian bản mệnh, rồi bất ngờ xoay người bỏ chạy.

- Đuổi theo!

Mọi người cuống cuồng rượt theo.

Lý Thiên Mệnh và Meow Meow tăng tốc vọt tới chặn ở đằng trước Khương Vô Tâm.

Người Khương Vô Tâm muốn giết là Lý Thiên Mệnh, gã ước gì Lý Thiên Mệnh đuổi theo mình.

Thật ra Lý Thiên Mệnh không cho rằng Khương Vô Tâm tự mình đến báo thù thì có vấn đề gì, việc này chứng minh gã thật sự yêu hai thê tử, rơi vào điên cuồng, sát cơ của gã đã vượt qua mạng sống của bản thân.

Biểu hiện vừa rồi của Khương Vô Tâm đúng là mạnh kinh người, nhưng còn kém một chút mới đến trình độ có thể giết Lý Thiên Mệnh.

Trong tình huống thất bại, Khương Vô Tâm lựa chọn trực tiếp chạy trốn, chứng minh gã còn có một ít lý trí.

Lý Thiên Mệnh tin tưởng, nếu là Linh Nhi xảy ra chuyện thì phỏng chừng hắn không còn chút xíu lý trí nào.

- Lý Thiên Mệnh, Khương Vô Tâm đời này không diệt ngươi thì ta thề không làm người! Rồi sẽ có một ngày ta diệt Thái Cổ Thần Vực ngươi, chôn cùng thê tử của ta!

Khương Vô Tâm cầm trường kiếm màu đen, vung một đường kiếm, ánh kiếm cực kỳ xán lạn, Vô Tâm kiếm thuật với quỹ tích kỳ dị, không theo lẽ thường.

Câu nói này nghe quen tai.

Lý Thiên Mệnh lắc người né thoát đường kiếm của Khương Vô Tâm:

- Được, ngươi có tư cách này, ta cũng có tư cách đó. Báo thù là việc thiên kinh địa nghĩa. Nhưng còn phải xem hôm nay ngươi có thể sống rời khỏi đây không!

Sức mạnh của Khương Vô Tâm chủ yếu nằm ở biến ảo khó dò, đó là thứ trên cả cảnh giới, Lý Thiên Mệnh cảm giác đấu với gã thì rất mạo hiểm.

Lý Thiên Mệnh vẫn đang đuổi theo, người theo phía sau dần bị kéo giãn khoảng cách, toàn bộ đội ngũ Thái Cổ Thần Tông tản ra, đây là tín hiệu khá nguy hiểm.

Chỉ có Hiên Viên Vũ Thành và Phương Thần Cảnh theo sát.

Bên Địa Ngục Thụ phỏng chừng không có người làm chủ.

“Phỏng chừng phải vào Tử Kiếp nhất trọng mới có cơ may ngăn hắn được, nhưng vẫn không xác định có thể chặn giết hắn hay không!”

Lý Thiên Mệnh bám sát sau lưng Khương Vô Tâm.

Hắn hơi do dự một chút, đang định mạo hiểm vào Tử Kiếp thì bỗng nhiên ngây ra một lúc.

“Mợ nó, Tiên Tiên và Lam Hoang còn ở chỗ Địa Ngục Thụ, quá xa, không thể tu luyện cộng sinh!”

Mười chữ Tiểu Mệnh Kiếp, chìm vào Tử Kiếp Mệnh Tuyền thì có thể tăng tốc vào Tử Kiếp nhất trọng, nhưng quá trình này ít nhất cần Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cùng tiến hành thì mới thật sự có hiệu quả.

Lý Thiên Mệnh chỉ lo đuổi theo đối phương, quên mất đám Tiên Tiên.

Nhưng điều này cũng bình thường, Khương Vô Tâm chạy quá nhanh, Lý Thiên Mệnh vội đuổi theo, không có nhiều thời gian suy nghĩ.

Hơn nữa Khương Vô Tâm ước gì Lý Thiên Mệnh đuổi theo, ngay cả Hiên Viên Vũ Thành cũng không theo kịp tốc độ của gã, Phương Thần Cảnh thì không thấy bóng dáng đối phương.

Hiên Viên Vũ Thành ở phía sau hét to:

- Thiên Mệnh, trở về!

Bây giờ bọn họ cách Địa Ngục Thụ quá xa, không biết có người phục kích hay không, cứ đuổi theo như vậy, lỡ có người tập kích Địa Ngục Thụ thì phiền phức.

Lý Thiên Mệnh đành ngừng bước chân.

- Lý Thiên Mệnh, ngươi có thể tránh thoát một kích trí mạng của ta, ngươi rất có bản lĩnh. Nhưng, lần sau ta trăm phần trăm cho ngươi chết!

Giọng nói lạnh lùng như dã thú của Khương Vô Tâm quanh quẩn trong Chiểu Trạch Địa Ngục.

Hắn nhanh chóng biến mất.

Ngay sau đó, Hiên Viên Vũ Thành đến bên cạnh Lý Thiên Mệnh.

Hiên Viên Vũ Thành nói:

- Hết cách rồi, chiến quyết luyện thể của Khương Vô Tâm rất mạnh, nghe nói hắn tu luyện một loại Thiên Thiểm Kiếm Thể, được sáng tạo vì tốc độ, chỉ có thú bản mệnh của ngươi là đuổi theo kịp hắn. Thực lực của hắn xác thực không tệ, vừa rồi Vô Tâm kiếm thuật khiến người xem thế là đủ rồi. Thiên Mệnh, chúng ta phải nhanh chóng trở về, nếu như trúng kế điệu hổ ly sơn thì phiền phức.

- Ừm!

Lý Thiên Mệnh đành cùng Hiên Viên Vũ Thành nhanh chóng trở lại.

Hiên Viên Vũ Thành nói:

- Khương Vô Tâm giận quá mất khôn, vốn cho rằng một người liền có thể giết ngươi, dù sao chúng ta không quen thuộc hắn, kết quả không ngờ rằng ngươi còn có tòa tháp kia đỡ một kiếm của hắn, khiến hắn mất đi tiên cơ. Nhưng bên chúng ta nhiều người vây công mà hắn có thể vào rồi ra được, xác thực lợi hại, ta tự thẹn không bằng.

Cảnh giới giống nhau, nhưng Hiên Viên Vũ Thành phát ra cảm khái như vậy, có thể thấy trong lòng chịu phục.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Lần này hắn đi, chắc chắn lần sau sẽ mang người đến.

Hiên Viên Vũ Thành đáp:

- Đúng rồi.

Lý Thiên Mệnh hơi hối hận, sớm biết như vậy thì hắn đã trực tiếp vào Tử Kiếp, quyết giết Khương Vô Tâm bằng được!

Về Tử Kiếp, nguyên nhân Lý Thiên Mệnh do dự là do cảm giác máu thịt bị lão hóa, quá khủng bố.

. . .

Bọn họ nhanh chóng trở về chỗ Địa Ngục Thụ.

May mắn nơi này không bị người tấn công.

Nhưng Bắc Cung Thiển Vũ và Phương Nguyệt Vi ủ rũ.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phong Tiểu Lê đã chết chưa?

Bắc Cung Thiển Vũ đáp:

- Chưa, hắn sớm biết ngay chúng ta muốn giết hắn, cho nên trốn rất nhanh. Thú bản mệnh của hắn có thể chui vào đầm lầy, rất khó tìm được vị trí của hắn, lần trước hắn cũng chạy thoát nhờ vậy.

Tức là, lần này cho dù lập tức vào Tử Kiếp, giết được Khương Vô Tâm thì cũng vô ích, nguy cơ vẫn còn đó.

Nhưng, Lý Thiên Mệnh bởi vậy kiên định quyết tâm.

Lý Thiên Mệnh tức giận nói:

- Tử Kiếp thì Tử Kiếp, gấp trăm lần thì cứ gấp trăm lần! Ta không sợ chết, do dự cái quái gì!

Gà con lông vàng cười gợi đòn:

- Ta biết rồi, ngươi sợ già nhanh, thoắt cái biến thành nam nhân trung niên đầy mỡ, ‘gà’ cũng không ngóc đầu nổi!

- Mợ! Ta làm gà luộc!

Bình Luận (0)
Comment