Lý Thiên Mệnh leo lên đường hầm, sau đó bay vút dọc theo vách hang.
Hắn đại khái đi qua mấy trăm thước thì xông lên, đến Hàn Băng Địa Ngục tầng thứ tám.
Đưa mắt nhìn, trong thiên địa nhấc lên cơn lốc lạnh lẽo âm trầm, toàn bộ thiên địa tổ hợp từ hàn băng, khắp nơi đều là băng tuyết.
Núi băng trập trùng giao thác, sắc bén như đao!
Địa hình như vậy, muốn tìm ra Địa Ngục Thụ càng khó.
Nhưng!
Khi đã tìm được thì có thể nương tựa địa hình phòng thủ, ít nhất tốt hơn Chiểu Trạch Địa Ngục.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tiên Tiên, nhờ vào ngươi, nếu thành công sẽ thưởng cho một con heo to mập.
Mắt Tiên Tiên sáng rực:
- Ôi, ta liều mạng luôn!
Lúc nói chuyện, Khởi Nguyên Thế Giới Thụ to lớn chui ra khỏi không gian bản mệnh, kéo dài rễ cây, thế nhưng trực tiếp cắm rễ vào lớp băng.
Có thể thấy độ cứng của thân thể nó tuy không bằng ba huynh trưởng nhưng thật ra cũng không kém.
Keng keng keng!
Có thể nghe tiếng rễ cây gõ lớp băng, cảm thụ hơi thở riêng biệt của thực vật.
Nó đã tiếp xúc với Địa Ngục Thụ, hiểu rõ Địa Ngục Thụ, muốn tìm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiên Tiên nói nó là tổ tông của thực vật, Lý Thiên Mệnh đương nhiên tin tưởng.
- Bên này!
Tiên Tiên vội rút rễ cây ra, một gốc cây to trượt trên mặt băng hướng về phương xa.
Tiên Tiên vui vẻ kêu lên:
- Trượt băng, vui quá!
Lý Thiên Mệnh được tăng thêm kiến thức:
- Đầu năm nay còn được trông thấy một thân cây trượt băng!
Con bé này xếp rễ cây thành một tấm ván trượt tuyết lướt nhanh trên băng, tốc độ mau còn hơn Lý Thiên Mệnh, đúng là thấy quỷ.
Bé rùa bự thấy thế thì sốt ruột nổi điên:
- Thả ta ra ngoài, lão đại, cho ta đi ra!!!
Nó điên cuồng giậm chân voi trong không gian bản mệnh.
Kê ca vã mồ hôi hột, vội giấu sáu quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ còn lại, tránh cho bị đạp dẹp lép.
Rầm rầm!
Sau khi Lam Hoang đi ra, mắt nó sáng rực trượt ra ngoài, đuổi theo Tiên Tiên.
- Ôi, vui quá! Ha ha!
- . . .!
Động tĩnh hơi bị lớn.
Meow Meow sâu kín nói:
- Quy đệ, cẩn thận đâm bể trứng rùa của ngươi.
. . .
Nửa canh giờ sau.
- Nửa cha, thưởng, thưởng!
Tiên Tiên hưng phấn chỉ hướng một góc trong kẽ hở núi băng, mắt long lanh nhìn Lý Thiên Mệnh.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh lùng:
- Địa Ngục Thụ.
Quả nhiên đã tìm được!
Tuy mất nửa canh giờ nhưng hiệu suất rất cao.
Phải biết rằng, cả đoàn người bọn họ tìm Địa Ngục Thụ ở tầng thứ chín mất hơn ba canh giờ.
Tự Lý Thiên Mệnh đi tìm lung tung thì cho hắn mười ngày đều chưa chắc có thể tìm được.
Lý Thiên Mệnh trước tiên cho Tiên Tiên ăn một bữa no nê.
Lam Hoang ở bên cạnh lè lưỡi, thở hổn hển.
Trượt băng nửa canh giờ làm nó sướng lên tới nóc.
- Làm việc!
Thời gian gấp gáp, Lý Thiên Mệnh quyết định thật nhanh, trước tiên cho chúng nó quay về không gian bản mệnh, sau đó hắn âm thầm đi tới trước, đến gần vị trí Địa Ngục Thụ kia.
. . .
Tam Nguyên chiến trường.
Khu vực Lục Đạo Kiếm Tông lần thứ hai yên tĩnh.
Bầu không khí nơi này yên tĩnh như chết, mười mấy cường giả sắc mặt âm u lạnh lẽo, trên cổ nổi gân xanh rõ mồn một.
Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm kết giới Thiên Nhãn.
Trong thị giác, một thiếu niên tóc trắng xuất hiện ở bên cạnh Địa Ngục Thụ.
Khoảnh khắc đó, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi.
Một đám người quản lý Lục Đạo Thần Vực, ai nấy đều có thân phận không thua kém Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn, bây giờ mặt bọn họ như ăn phải phân chó, trong mắt dâng trào ánh kiếm.
Trong mắt của họ phản chiếu . . .
Mười ba đệ tử còn lại cảnh giới cao nhất là Tử Kiếp tam trọng căn bản không ngăn được Lý Thiên Mệnh.
Thiếu niên tóc trắng kia tay giơ cao kiếm chém xuống, giết chết một đám đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông.
Cây đại thụ kia bao trùm chiến trường, dây leo tỏa ánh sáng trắng quấn chặt nhiều thú bản mệnh, siết chết tươi, khiến không ai chạy thoát được.
Chưa đầy mười phút, mười ba đệ tử đứng đầu Lục Đạo Kiếm Tông đều chết thảm.
Bên cạnh Địa Ngục Thụ nằm la liệt xác chết.
Nam nhân tóc trắng trong mắt bọn họ không do dự một phút nào, hắn cầm kiếm to chặt chém kết giới thiên văn năm lần liên tục.
Rốt cuộc, kết giới thiên văn vỡ nát.
Trên Tam Nguyên chiến trường tĩnh lặng, có người lên tiếng:
- Địa Ngục Thụ của Lục Đạo Kiếm Tông đã không còn.
Câu này vừa thốt ra, một con phượng hoàng lửa nhỏ đã đốt Địa Ngục Thụ thành tro tàn.
Thiếu niên tóc trắng đứng cạnh cái cây bốc cháy, ánh lửa nóng rực chiếu rọi trên người hắn, có thể thấy ánh mắt của hắn lạnh băng.
Khóe môi cong lên nụ cười nhạt là sự cười nhạo trong vô hình dành cho Lục Đạo Kiếm Tông.
Dù sao ai đều biết Lục Đạo Kiếm Tông phái đến hơn hai trăm đệ tử đứng đầu, trong đó có bốn mươi lăm người đỉnh nhất giết vào Địa Ngục chiến trường.
Nhưng bọn họ bị giết chỉ còn lại hai người!
Chỉ có Khương Vô Tâm và Phong Tiểu Lê còn sống.
Thiên tài đỉnh cao nhất của một Thần Vực bị giết gần hết, đây là khái niệm gì?
Đây vốn là việc Lục Đạo Kiếm Tông muốn làm với Thái Cổ Thần Tông.
Giây phút này tạo thành oanh động thật sự quá lớn.
Lục Đạo Kiếm Tông trả giá quá đắt, quá đau.
Nhưng trên Tam Nguyên chiến trường đều là cường giả đứng đầu, bọn họ có thể đi đến hôm nay, không đến mức làm ra hành động mất thể diện.
Nhưng ai đều biết trong lòng đám người này cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là Lục Đạo Kiếm Ma Phong Thanh Ngục!
Càng miễn bàn trong Lục Đạo Thần Vực, nhiều người bên cạnh kết giới Thiên Nhãn đang xem cuộc chiến, bọn họ đau buồn giận dữ rời khỏi chỗ ngồi, thậm chí khóc lạc giọng.
Nhưng có nhớ không, lúc Thiên Vân chiến trường, bọn họ cười không khép miệng, cười nhạt Thái Cổ Thần Tông chịu chết?
Thiên đạo luân hồi, báo ứng trước mắt.
Người từng vui, bây giờ khóc thảm nhất.
. . .
Bên chỗ ngồi của Thái Cổ Thần Tông.
Các cường giả Thần Tông cũng trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có một người cất tiếng cười to trước, đó là Hiên Viên Đạo.
- Ha ha ha ha ha ha!
Sau khi Hiên Viên Đạo phát ra tiếng cười thì ngay sau đó có mấy người khác cười theo, bao gồm Âu Dương Kiếm Vương, người cười lớn càng lúc càng nhiều hơn.
Hiên Viên Đạo quay đầu hỏi:
- Còn ai cảm thấy Lý Thiên Mệnh không được?
Không có người đáp lại.
Mọi người đều biết, ít nhất trước mắt xem ra Hiên Viên Đạo đã cược đúng.
Nhưng trong lòng nhiều người e rằng vẫn nặng trĩu sầu lo.
Đây là không chết không ngừng với Lục Đạo Kiếm Tông.
Cuộc chiến Địa Ngục còn chưa kết thúc.
Nhưng dù vậy, ức vạn người bên cạnh kết giới Thiên Nhãn trên toàn bộ Viêm Hoàng đại lục đều khó thể quên cái tên khiến bọn họ tê da đầu, Lý Thiên Mệnh!
- Ác không tả nổi!
- Tại sao Thái Cổ Thần Tông có đệ tử hung tàn như vậy?
- Thật là giết người không chớp mắt.
Thật ra, Lý Thiên Mệnh không hung tàn.
Hắn chỉ là, nuốt hận sẽ trả mà thôi.