Sở Tiểu Thất nói:
- Vậy đi. Khương ca ca, Trường Tôn ca ca, nếu Địa Ngục Thụ của Âm Dương Ma Tông chúng ta đã hủy thì chúng ta đi xuống trước, thừa dịp kết giới Địa Ngục phát sáng tụ tập tất cả đệ tử lại, chư vị tiếp tục ở đây chờ đủ người, ta phỏng chừng bằng hữu Cửu Cung Quỷ Tông sắp giải quyết xong Bát Quái Tâm Tông ở Địa Ngục tầng thứ nhất rồi. Chờ chúng ta tụ hợp đủ đệ tử sẽ đi lên tập hợp với chư vị, hoặc là chư vị tập hợp đủ người trước thì xuống dưới tìm chúng ta?
Lãnh tụ của Thất Tinh Thiên Tông, Trường Tôn Tinh Việt nói:
- Được, nhưng nếu người của Nhất Nguyên Thần Tông đều có mặt thì không cần thiết giao phong với bọn họ sớm.
Trường Tôn Tinh Việt mắt sáng như sao, toàn thân lấp lánh ánh sáng.
Sở Tiểu Thất yểu điệu nói:
- Nếu Trường Tôn ca ca lo lắng cho an nguy của chúng ta thì đi cùng luôn không?
Trường Tôn Tinh Việt từ chối:
- Bỏ đi, chúng ta đang tìm Địa Ngục Thụ của Ngũ Hành Địa Tông, những tên kia trốn quá kỹ, nếu như có thu hoạch thì chờ xử Nhất Nguyên Thần Tông xong sẽ đến giải quyết bọn họ, bắt trọn ổ đám cỏ đầu tường này.
Sở Tiểu Thất nói:
- Nếu vậy thì chúng ta không thèm đấu ngay mặt với Nhất Nguyên Thần Tông, dù sao người ta không muốn chịu thiệt chút nào.
Khương Vô Tâm nhếch môi.
Bởi vì Lục Đạo Kiếm Tông của gã sốt ruột đấu cứng với Nhất Nguyên Thần Tông mới có kết cục thảm liệt như vậy, kết cục của bọn họ khiến Âm Dương Ma Tông và Thất Tinh Thiên Tông đều hơi căng thẳng.
Đặc biệt là Thất Tinh Thiên Tông, thế lực của bọn họ hơi yếu, Cửu Cung Quỷ Tông không đến, bọn họ quyết không nhúng tay vào.
Sở Tiểu Thất nói:
- Chờ Cửu Cung Quỷ Tông giải quyết Bát Quái Tâm Tông xong các ngươi nhớ xuống nhanh lên đấy.
Kết giới Địa Ngục phát sáng chỉ có một ích lợi là ai đều có thể cấp tốc tìm được bọn họ.
Trường Tôn Tinh Việt nói:
- Tạm biệt.
. . .
Trên đường đi.
- Sở sư muội, nếu đụng phải người của Nhất Nguyên Thần Tông có phải là chúng ta tạm thời không đánh?
Sở Tiểu Thất sâu kín nói:
- Đương nhiên không đánh, dựa vào cái gì chúng ta phải ra sức? Không thấy kết cục của Lục Đạo Kiếm Tông à?
- Vậy lỡ bọn họ ít người thì sao?
- Đến lúc đó xem tình huống đã, tụ tập người của chúng ta lại một chỗ rồi tính tiếp.
Bây giờ ba mươi người nhóm bọn họ ánh sáng lấp lánh, người mình nhìn một cái là thấy ngay.
- Nếu bọn họ truy sát chúng ta thì sao?
Sở Tiểu Thất buồn cười:
- Truy sát? Bọn họ cũng có một nhóm, tốc độ sẽ không nhanh hơn bên ta bao nhiêu, thật sự dám truy sát thì chúng ta vừa đánh vừa lùi, đi lên trên để bọn họ đánh với người của Cửu Cung Quỷ Tông, Thất Tinh Thiên Tông, gãi đúng chỗ ngứa.
- Dù sao chúng ta kiên quyết không để bị tổn thất như Lục Đạo Kiếm Tông, còn bị người ta xem trò hề.
Sở Tiểu Thất vui vẻ nói:
- Đúng rồi, chúng ta đừng làm chó ngốc như Khương Vô Tâm.
- Bốn mươi lăm người mà chết còn lại hai, ha ha!
. . .
Địa Ngục tầng thứ bốn, Phong Đao Địa Ngục.
Nơi này cuồng phong gào thét, gió lốc như đao lướt nhanh trên núi sông đất đai, xới mặt đất của tầng Địa Ngục này thành đất bằng.
Đưa mắt nhìn không thấy một ngọn núi cao.
Trên tầng Địa Ngục này, thuận gió thì lướt nhanh, vèo một cái qua vạn thước, bay ngược gió thì gặp lực cản lớn, người bình thường nửa bước khó đi.
Ba mươi đệ tử Âm Dương Ma Tông nhóm Sở Tiểu Thất từ Ám Dạ Địa Ngục tầng thứ ba xuống dưới.
Mỗi người sáng chói mắt, cực kỳ dễ thấy, động tĩnh to lớn.
Đã như vậy thì bọn họ dứt khoát thả thú bản mệnh ra khỏi không gian bản mệnh, mặc chúng nó chạy nhảy bay lượn, hoạt động gân cốt.
Sở Tiểu Thất bị đám người vây quanh, nàng nhỏ tuổi, chưa đến hai mươi bốn, cơ hồ nhỏ nhất trong đoàn thể.
Với tuổi này mà tăng cảnh giới tu vi lên trình độ đệ tử năm hạng đầu trong toàn bộ Viêm Hoàng đại lục thì thật là nghịch thiên.
Sở Tiểu Thất phong quang át cả Tần Triều Thiên, là thiên chi kiêu tử của Lưỡng Nghi Thần Vực.
Nhưng nhìn bề ngoài thì Sở Tiểu Thất yếu ớt đáng yêu, trong ngây thơ mang theo chút quyến rũ, không hề cho cảm giác kiêu kỳ không thể với tới.
Bởi vậy rất nhiều người đều thích nàng, sẵn lòng tôn nàng làm chủ.
Trên thực tế, xuất thân của Sở Tiểu Thất không cao, dù sao Thái Âm tông chủ không có con cái, nàng chỉ là đệ tử thân truyền của Thái Âm tông chủ.
Thân phận như vậy xứng với thiên tư tuyệt thế, bộ dạng mảnh mai động lòng người càng khiến người thích hơn.
Nghe nói Sở Tiểu Thất và Thái Âm tông chủ đến từ một chủng tộc cổ xưa trên Viêm Hoàng đại lục, quy mô không lớn, cũng không ra cường giả đứng đầu nào, nhưng lịch sử xa xưa, có thể truyền thừa đến nay thì đã rất hay rồi.
So với xưng hô Sở sư muội thì các sư huynh sư tỷ trong Lưỡng Nghi Ma Tông thích gọi nàng là Tiểu Thất hơn.
- Tiểu Thất, ngươi xem bên kia!
Mọi người vừa mới xuống dưới, nhìn chung quanh một vòng chợt thấy phương xa trong Phong Đao Địa Ngục này thế nhưng cũng có một đám người hào quang lấp lánh.
Thoạt nhìn tổng cộng có hơn mười vầng sáng, hình thể vầng sáng không lớn, chứng minh toàn là Ngự Thú Sư.
- Là đệ tử của Âm Dương Ma Tông chúng ta!
- Mười ba người? Bọn họ đều ở, hơn nữa đã tụ hợp đông đủ rồi.
- Phỏng chừng chỉ thiếu một mình Tần Triều Thiên.
- Tên đó không chừng khóc tang bên cạnh Địa Ngục Thụ hoặc đã bị người làm thịt.
Đường đường con của Thái Dương tông chủ, đệ tử xếp thứ hai trong Âm Dương Ma Tông mà bị người bài xích đến mức độ này, nếu bảo rằng Sở Tiểu Thất không biết cách ứng xử, không lôi kéo quan hệ thì vô lý.
Hơn hai trăm đệ tử Âm Dương Ma Tông vào Thái Cổ Thần Vực, ít nhất chín mươi chín phần trăm đều lấy Sở Tiểu Thất làm chủ.
Sở Tiểu Thất nói:
- Phỏng chừng Địa Ngục Thụ bị phá, bọn họ lập tức nghĩ ngay đến việc hội hợp với chúng ta.
- Công nhận, Địa Ngục Thụ hủy diệt ngược lại tiện cho chúng ta tập hợp.
- Nếu biết trước nhóm Khương Vô Tâm tìm được Địa Ngục Thụ của Nhất Nguyên Thần Tông nhanh như thế thì đã không tách nhau ra.
Vẻ mặt của họ thoải mái, nói cười không ngớt.
Tuy Địa Ngục Thụ bị hủy nhưng không ảnh hưởng bọn họ vào quyết chiến cuối cùng, càng không ảnh hưởng bọn họ đối phó Thái Cổ Thần Tông.
Cùng lắm là bị người hủy diệt Địa Ngục Thụ lấy được ba mươi điểm, nhưng chẳng sao cả.
- Đệ Nhất Thiên Hạ Hội những mùa trước thì chín Thần Vực cạnh tranh lẫn nhau, Âm Dương Ma Tông chúng ta không đứng nhất, nếu Địa Ngục Thụ bị phá thì sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích, cực kỳ phiền phức, bây giờ thì có nhiều minh hữu!
Một đội ngũ phát sáng không kiêng nể gì đi trong Phong Đao Địa Ngục.
Phía đối diện bọn họ, mười mấy đệ tử của Âm Dương Ma Tông cũng đang tới gần.
Càng lúc càng gần!
Nhóm Sở Tiểu Thất xuyên qua gió bão nhìn phía trước, thấy cách nghìn thước xuất hiện một đám bóng người ánh sáng lấp lánh.
Sở Tiểu Thất nũng nịu hô lên:
- Cốc Lưu Vũ, dẫn người qua đây đi!
Giọng nói của Sở Tiểu Thất tuy mềm mại nhưng luôn chứa sức mạnh không thể kháng cự.
Nhưng kỳ lạ là mười mấy người kia đứng im không nhúc nhích, như cọc gỗ, càng không đáp lại Sở Tiểu Thất, dường như muốn tự nàng đi qua gặp bọn họ.
Các sư huynh xung quanh Sở Tiểu Thất cực kỳ bất mãn:
- Bị nhũn não hay sao? Đám ngố này.
- Đi qua cho cả đám ăn đòn đi, dám không nghe lời Sở sư muội.