- Tầng thứ nhất Kim Tinh Địa Ngục thì phỏng chừng ta không có thời gian đi lên, thừa dịp bọn họ còn chờ đệ tử Cửu Cung Quỷ Tông ở Kim Tinh Địa Ngục, ta đi Phong Đao Địa Ngục trước, tìm Ngũ Hành Địa Tông!
Không còn nhiều thời gian, Lý Thiên Mệnh quyết định thật nhanh, trực tiếp lao xuống dưới.
Không lâu sau, Lý Thiên Mệnh xuống Địa Ngục tầng thứ bốn, Phong Đao Địa Ngục.
Đây là Địa Ngục mà hắn đã đồ sát đệ tử Âm Dương Ma Tông.
Đệ tử của Ngũ Hành Địa Tông ở đây.
- Tiên Tiên, nhanh lên!
Muốn tìm đệ tử của Ngũ Hành Địa Tông thì cứ tìm ra Địa Ngục Thụ của họ.
Lần này khá may mắn, Tiên Tiên ngày càng quen thuộc, hiệu suất rất cao.
Trong trung tâm bão tố, Lý Thiên Mệnh tìm được Địa Ngục Thụ của Ngũ Hành Địa Tông.
Bên cạnh Địa Ngục Thụ có tổng cộng hai mươi đệ tử Ngũ Hành Địa Tông bảo vệ nơi này.
- Ta nhớ là Ngũ Hành Địa Tông có ba mươi ba người tiến vào.
Hiện giờ còn lại hai mươi.
Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi, trực tiếp ra ngoài.
- Ai?!
Vị trí của Địa Ngục Thụ bị phát hiện là nguy hiểm trí mạng, điều này khiến đệ tử của Ngũ Hành Địa Tông rất căng thẳng.
Lý Thiên Mệnh đến trước mặt đệ tử Ngũ Hành Địa Tông, tự giới thiệu:
- Là ta, Thái Cổ Thần Tông Lý Thiên Mệnh.
Cả đám người rõ ràng thở phào một hơi.
Thoạt nhìn bọn họ đau buồn mà tức tối, bầu không khí rất nghiêm túc.
Trong đám người, một thiếu nữ mặc áo xanh mắt đỏ hoe nói:
- Ngươi đến làm cái gì? Mười mấy sư huynh muội chúng ta chết đều bởi vì tôn thần của các ngươi! Nếu không phải tại tôn thần của các ngươi thì bọn họ đã không dùng giết chóc để kinh sợ tông môn chúng ta!
- Thanh Thanh, không nên nói lung tung!
Nói chuyện là một thanh niên áo vàng.
Người này mặt mày rộng rãi, sống mũi rất cao, khí thế uy mãnh, là thủ lĩnh của nhóm người này.
Tên của gã là Triệu Thiên Hành, đệ tử đệ nhất của Ngũ Hành Địa Tông, thực lực xấp xỉ Hiên Viên Vũ Thành.
Nữ nhân vừa nói chuyện tên là Tưởng Thanh Thanh, nữ nhi của tông chủ Ngũ Hành Địa Tông.
Lý Thiên Mệnh nhìn người này:
- Triệu huynh.
Triệu Thiên Hành thản nhiên nói:
- Nói đi, có mục đích gì?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ta giết đệ tử Âm Dương Ma Tông ở Phong Đao Địa Ngục, các vị có nhìn thấy không?
Triệu Thiên Hành đáp:
- Có thấy, lúc ngươi đi lên Ám Dạ Địa Ngục, giết đệ tử của Thất Tinh Thiên Tông ta cũng theo sau nhìn, còn tiện thể giết hai tên.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sư huynh muội chết trận của các ngươi đều là Thất Tinh Thiên Tông làm?
Triệu Thiên Hành nói:
- Gần như vậy, kỹ không bằng người ta.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiện giờ người của mấy tông môn đã tập kết, bọn họ biết vị trí của Địa Ngục Thụ trong Chiểu Trạch Địa Ngục chúng ta, đi xuống sẽ chỉ đại khai sát giới. Giải quyết chúng ta xong phỏng chừng bọn họ còn nhiều thời gian rảnh, đến lúc đó tiện thể thanh trừ các ngươi luôn cũng không khó khăn gì.
Tưởng Thanh Thanh tức tối nói:
- Ngươi nói nhảm nhí! Chúng ta không có tôn thần, bọn họ không đến mức đuổi tận giết tuyệt. Không tham chiến chẳng lẽ không được sao?
Lý Thiên Mệnh hỏi lại:
- Nếu được thì các ngươi đã không có người tử thương. Địa Ngục chiến trường vốn nên đánh bại là được, cần gì phân ra sống chết? Đã giết người thì lẽ nào chịu để ngươi sống sót?
Sắc mặt Tưởng Thanh Thanh khó coi.
Trên thực tế, phụ thân không cho nàng đến tham chiến, nhưng nàng chết sống đòi đi bằng được.
Có lẽ trưởng bối của bọn họ cũng không ngờ quyết tâm của năm Thần Vực mãnh liệt đến mức độ này. Không đứng thành hàng thì phải chết!
Cuộc chiến Địa Ngục không thể giữa đường tạm dừng.
Trước khi tổ chức Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, bọn họ đàm phán đa phương, ba tông môn này đều không làm ra lựa chọn.
Hành vi đẫm máu của đệ tử năm Thần Vực rõ ràng là làm cho ba tông môn xem.
Không phải mời vào liên minh mà là thúc ép!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói trắng ra, sự tồn tại của tôn thần xác thực dẫn tới rất nhiều Thần Vực khủng hoảng, nhưng mà có nhiều người muốn đục nước béo cò, có lẽ cách cục chín Thần Vực bị phá vỡ thì lúc ấy Thần Vực bị hủy diệt không chỉ có Thái Cổ Thần Vực. Ta nhớ là Ngũ Hành Địa Tông các ngươi tiếp giáp với Cửu Cung Quỷ Tông, lãnh thổ chỉ cỡ một phần ba Cửu Cung Quỷ Tông nhưng chia đôi lãnh thổ của bọn họ, khiến bọn họ di chuyển rất khó khăn, đúng chứ?
Vì Khương Phi Linh, Lý Thiên Mệnh nghiên cứu chín Thần Vực đến mức thuộc lòng.
Những tranh chấp này thì Hiên Viên Đạo đã nói cho Lý Thiên Mệnh, bản thân hắn cũng nghiền ngẫm rồi.
Cục diện hiện giờ nhìn như nhằm vào tôn thần, nhưng có bao nhiêu người muốn thừa dịp nhấc lên chiến tranh thế giới, kéo những người khác xuống nước, thừa cơ cướp lấy ích lợi, thật sự là không phân rõ được.
Ngũ Hành Địa Tông vẫn luôn không dám gia nhập năm Thần Vực kia là vì Cửu Cung Quỷ Tông lăm le bọn họ.
Một khi dẫn tới đại chiến, bọn họ nội bộ hư không, đến lúc đó bị Cửu Cung Quỷ Tông nuốt còn không hay biết gì!
Nói đến tranh chấp giữa bọn họ và Cửu Cung Quỷ Tông, nhóm Triệu Thiên Hành hoàn toàn yên lặng.
Lý Thiên Mệnh hỏi tiếp:
- Mặt khác, Thất Tinh Thần Vực ở bên trái các ngươi, đệ tử của bọn họ giết hăng say như thế, trong lòng mọi người còn chưa rõ nguyên nhân sao?
Mọi người càng yên lặng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Các vị, trước khi các ngươi đi vào, trưởng bối không dặn dò gì với các ngươi đó là bởi vì chúng ta quá yếu thế, chỉ có thể ở bên trong canh giữ Địa Ngục Thụ, nghe theo mệnh trời, nhưng mà hiện giờ chỉ cần các ngươi muốn, chúng ta còn có cơ hội chiến vì Thần Vực. Đừng oán hận tôn thần, nàng chỉ là mồi dẫn để người khác gợi lên chiến tranh.
Triệu Thiên Hành nói:
- Ngươi sai.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Sai cái gì?
Gần đây Lý Thiên Mệnh suy nghĩ rất nhiều, hỏi Hiên Viên Đạo nhiều điều về chín Thần Vực, sớm biết tranh phong ở đây tuyệt đối không đơn giản là vì Khương Phi Linh.
Lục Đạo Kiếm Tông muốn Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch, muốn báo thù.
Âm Dương Ma Tông muốn Thái Cực Kiếm Hồ.
Cửu Cung Quỷ Tông và Thất Tinh Thiên Tông muốn phân chia lãnh thổ.
Triệu Thiên Hành nói:
- Ngươi nói trưởng bối của chúng ta không dặn dò gì, câu nói này sai.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Bọn họ đã dặn cái gì?
Triệu Thiên Hành bỗng nhiên nhếch môi cười:
- Bọn họ nói nếu có hy vọng thì hãy dũng cảm chiến đấu. Nếu như kẻ địch quá ác, thân thiết với Nhất Nguyên Thần Tông cũng không sao.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng lên.
Hắn cắn răng nói:
- Vì câu nói này, ngươi là huynh đệ sống chết của ta!
Dệt hoa trên gấm thì sao quan trọng bằng đưa than trong tuyết?
Vào phút nguy cấp sống còn này, câu nói của Triệu Thiên Hành quá quan trọng với Lý Thiên Mệnh.
Triệu Thiên Hành nói:
- Tốt, ta nói câu thật lòng, ngươi có thể lấy sức cá nhân giết năm tông môn bọn họ đến loại tình trạng này, chúng ta đã sớm phục.
Tưởng Thanh Thanh có chút mờ mịt:
- Thiên Hành ca . . .
Triệu Thiên Hành vỗ vai của nàng, nói:
- Thanh Thanh, muội còn nhỏ, thân ở trong cục, không có lựa chọn, nếu nhất định phải chọn thì hãy chọn con đường không phụ tâm huyết!
- Ta . . . ta . . .
- Thiên Khung đã chết, ta muốn báo thù cho đệ đệ của ta.
Triệu Thiên Hành ngước đầu lên, khi nói chuyện thì trong mắt ánh lên quyết tâm thấy chết không sờn.
- Ừm!
Tưởng Thanh Thanh nhớ lại thiếu niên thường ngày thích đùa giỡn, hoạt bát nghịch ngợm, nhớ ánh mắt tuyệt vọng trước khi chết của thiếu niên, nhớ y gắng gượng nói với nàng một câu ta thích ngươi, nước mắt của nàng lần thứ hai rơi xuống.
Triệu Thiên Hành nói với Lý Thiên Mệnh:
- Đi thôi.
- Đi.
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh và Triệu Thiên Hành giao nhau.
Khi nam nhi có tâm huyết đi cùng nhau thì nên sóng vai tử chiến!