Địa Ngục tầng thứ bảy, Hỏa Sơn Địa Ngục.
Lý Thiên Mệnh và đệ tử của Ngũ Hành Địa Tông đi đến nơi này.
Đệ tử Tam Tài Tiên Tông khá đầy đủ, bọn họ rời xa Địa Ngục ở bên trên, cộng thêm Tứ Tượng Hải Tông bị Lý Thiên Mệnh diệt, cho nên bọn họ rất thoải mái.
Bắc Cung Mông Mông và Tây Môn Tuyền Tử đều có mặt, còn có một nam nhân mặt ngọc mới trở về, tên là Đông Phương Tử Xung.
Bắc Cung Mông Mông lại trông thấy Lý Thiên Mệnh, không kiềm được mắt sáng rực:
- Lý Thiên Mệnh? Ủa, những người này là đệ tử của Ngũ Hành Địa Tông mà, sao các ngươi đi chung vậy?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có việc lớn muốn thương lượng với các ngươi.
- Việc lớn? Vậy làm quen nhau trước đã, vị này là Đông Phương Tử Xung, thủ lĩnh của chúng ta.
Bắc Cung Mông Mông kéo thanh niên áo tím kia đến trước mắt.
Tây Môn Tuyền Tử nói:
- Thiên Mệnh huynh đệ, ta đã kể sống động y như thật chuyện ngươi cứu chúng ta cho hắn nghe rồi, bao gồm chuyện ngươi giết Long Tiểu Phàm!
Đông Phương Tử Xung quan sát Lý Thiên Mệnh, lại ngó Triệu Thiên Hành, hỏi:
- Hai vị là muốn khiến Tam Tài Tiên Tông ta bán mạng cho các ngươi sao?
- Cái này không gọi là bán mạng.
Lý Thiên Mệnh dùng giọng điệu bình thản kể ra cục diện trước mắt.
Khi nghe nói Lý Thiên Mệnh liên tục giết bốn tông môn, khiến bọn họ tổn thất nặng nề thì các đệ tử của Tam Tài Tiên Tông đều kinh ngây người.
Bắc Cung Mông Mông xoe tròn mắt hỏi:
- Có . . . có thật không vậy?
Triệu Thiên Hành nói:
- Ta có thể làm chứng, hắn không nói sai. Hiện giờ người của năm Thần Vực đều đang tụ tập, rất nhanh sẽ đi tầng thứ chín Chiểu Trạch Địa Ngục. Đông Phương huynh đệ, nếu ngươi đồng ý, cộng thêm chúng ta thì có chín mươi người, còn có sức chiến một trận.
Bắc Cung Mông Mông nói:
- Chiến, đương nhiên chiến! Nếu không có các ngươi thì đám người lạnh lùng vô tình đó chắc chắn sẽ đến kiếm chuyện với chúng ta!
Đông Phương Tử Xung nói:
- Mông Mông, dượng của nàng là tông chủ của Nhất Nguyên Thần Tông, nàng đương nhiên trợ giúp bọn họ.
Tây Môn Tuyền Tử nói:
- Cái này không gọi là trợ giúp, phải nói là hỗ trợ cầu sinh tồn.
Đông Phương Tử Xung nói:
- Nói vậy là các ngươi đã quyết định?
- Không thì sao?
Đông Phương Tử Xung nói:
- Ta cảm thấy đàm phán hòa bình với Ngũ Hành Quỷ Tông cũng là một đường ra.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, nhưng trưởng bối của các ngươi chưa chắc nghĩ như thế. Ngươi muốn đàm phán hòa bình cũng vô hiệu, mục đích của bọn họ là giết các ngươi, kinh sợ trưởng bối của các ngươi. Nếu có thể đàm phán hòa bình thì đã không cần kéo tới Đệ Nhất Thiên Hạ Hội. Ngươi muốn chết cứ chết, đừng để các đệ tử Tam Tài Tiên Tông chết cùng ngươi.
Triệu Thiên Hành nói:
- Đừng ngây thơ, nếu biện pháp này hữu dụng thì ta đã thử từ lâu. Bọn họ không xem chúng ta như con người, bây giờ bọn họ giảm nhân số, chắc chắn sẽ tiếp nhận ngươi, nhưng chờ chúng ta bị diệt, nên giết bọn họ đã giết rồi, giữ ngươi lại có ích gì? San Hô Tiên Tử là thê tử của Nhân Nguyên tông chủ, nàng cần ngươi ra quyết định sao?
Đông Phương Tử Xung cúi đầu:
- Ta đi bàn bạc với các huynh đệ đã.
Đoàn người âm thầm tranh luận một khoảng thời gian, cuối cùng nhiều người hơn lựa chọn đứng về phía Lý Thiên Mệnh, đặc biệt là đệ tử trải qua trận chiến với Tứ Tượng Hải Tông.
Đông Phương Tử Xung nói:
- Ta tôn trọng ý kiến của mọi người.
Đông Phương Tử Xung nhìn chăm chú vào Lý Thiên Mệnh, quan sát một lúc rồi hỏi:
- Vấn đề là, xin hỏi đệ tử tôn thần, dù về nhân số miễn cưỡng ngang ngửa bọn họ, chúng ta không có một đệ tử Sinh Kiếp ngũ trọng thì làm sao ngăn cản ba Tiểu Quỷ Vương của Cửu Cung Quỷ Tông và Sở Tiểu Thất?
Lý Thiên Mệnh hỏi lại:
- Nếu ta có biện pháp thì cần gì tìm các vị cùng nhau giãy giụa trước khi chết?
Bắc Cung Mông Mông nôn nóng nói:
- Đừng lề mề, mau đi xuống đi, còn có cơ hội bố trí, nếu không thì đều phải xong đời!
Đông Phương Tử Xung cắn răng làm ra quyết định cuối cùng:
- Được rồi, đi.
. . .
Tầng thứ chín, Chiểu Trạch Địa Ngục.
Lý Thiên Mệnh đã rời đi thật lâu.
Khoảng thời gian này, Chiểu Trạch Địa Ngục rất yên lặng, căn bản không có người xuống dưới.
Bắc Cung Thiển Vũ chống cằm, ánh mắt lo âu mở miệng hỏi:
- Không biết Thiên Mệnh có tìm được Khương Vô Tâm không?
Hiên Viên Vũ Thành nói:
- Đến nay vẫn chưa có tin tức gì, hơi lâu.
Bắc Cung Thiển Vũ hỏi:
- Hay là ta đi lên nhìn xem?
Hiên Viên Vũ Thành ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói:
- Hãy tin vào hắn.
Hơn bốn mươi người vây quanh Địa Ngục Thụ, Phương Nguyệt Vi và Phương Thần Cảnh ở gần đó.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Lần đầu trong đời cảm nhận được cái gì là chờ chết, mười ngày thật khó vượt qua.
Phương Thần Cảnh cười gượng nói:
- Đúng rồi, cho một kết quả đi, ta phỏng chừng Khương Vô Tâm đã tìm được giúp đỡ, sắp giết xuống tới nơi. Nàng đoán xem sẽ có bao nhiêu người đến lấy mạng của chúng ta?
Phương Nguyệt Vi lắc đầu.
Phương Thần Cảnh đề nghị:
- Hay mình đi đi, dù gì Địa Ngục Thụ bị phá, hai chúng ta trước tiên tránh xa một chút, trốn đi rồi không chừng có thể sống sót?
Phương Nguyệt Vi lắc đầu:
- Đừng nói nữa.
Phương Thần Cảnh buồn bực:
- Sao nàng cứ luôn không chịu nghe lời?
Phương Nguyệt Vi nhìn về hướng phương xa nói:
- Lý Thiên Mệnh trở lại.
Phương Thần Cảnh nhìn qua:
- Trở về cũng làm được gì?
Phương Thần Cảnh chợt trông thấy không chỉ mình Lý Thiên Mệnh trở về, còn có Tam Tài Tiên Tông và Ngũ Hành Địa Tông, cộng lại khoảng năm mươi đệ tử.
Hai nhóm người hội tụ với nhau được chín mươi mấy người.
- Thiên Mệnh!
Đám người Hiên Viên Vũ Thành tập thể xúm lại.
Lý Thiên Mệnh mang người tới đông hơn đệ tử Thái Cổ Thần Tông ở đây.
Cả đám tiến lên đón.
- Tỷ!
Bắc Cung Mông Mông nhào lên cùng Bắc Cung Thiển Vũ ôm nhau.
Tuy hai nàng là biểu tỷ muội, nhưng cùng họ thị, hơn nữa Bắc Cung Thiển Vũ đa số thời gian lớn lên trong Tam Tài Tiên Tông.
Bắc Cung Thiển Vũ nghi hoặc hỏi:
- Mông Mông, sao các ngươi đi chung với Thiên Mệnh? Địa Ngục Thụ của các ngươi đâu? Bỏ luôn à?
Đệ tử của Thái Cổ Thần Tông đều thắc mắc.
Bắc Cung Mông Mông nói chuyện với tốc độ nhanh kể lại chuyện phát sinh ở mấy tầng Địa Ngục bên trên.
Nàng còn thêm mắm thêm muối miêu tả một phen, dường như lúc Lý Thiên Mệnh đồ sát đệ tử Âm Dương Ma Tông, Thất Tinh Thiên Tông thì nàng nhìn thấy tận mắt vậy.
Bắc Cung Mông Mông nói một tràng không ngừng nghỉ:
- Tỷ, nhờ có đệ tử tôn thần này của các ngươi, giỏi thật sự. Nếu không nhờ hắn thì ta và nhóm Tuyền Tử đã bị Long Tiểu Phàm diệt. Long Tiểu Phàm này quyết tâm xuống tay ác, Tứ Tượng Hải Tông ôm chân Cửu Cung Quỷ Tông, cáo mượn oai hùm, đáng đời chết hết không sống một tên nào.
Bắc Cung Mông Mông vừa nói xong, hơn bốn mươi người nhóm Hiên Viên Vũ Thành nghệch mặt ra.
Giọng của Phương Nguyệt Vi tràn ngập mờ mịt:
- Đệ tử của bốn tông môn còn lại ba mươi mấy người? Lục Đạo Kiếm Tông và Tứ Tượng Hải Tông gần như bị diệt sạch?
Bọn họ không thể không tin, bởi vì nếu không phải như vậy thì đệ tử của Tam Tài Tiên Tông và Ngũ Hành Địa Tông đã không bị Lý Thiên Mệnh làm tâm phục khẩu phục.
Phương Nguyệt Vi nhìn qua, Phương Thần Cảnh cắn môi, cúi gằm mặt.
Nói thật lòng, hắn đã cảm giác được xấu hổ.