Nghe bọn họ cười nhạt và chế nhạo là biết họ không hề có ý định thu đồ đệ.
Dù có người chịu cho Lý Thiên Mệnh cơ hội nhưng không khí này buộc họ từ bỏ ý định đó, mọi người đều không muốn thu, thôi đừng làm chim đầu đàn.
Truyền Thừa Thiên Vương nhìn quanh một vòng, sau cùng dừng lại ở Lý Thiên Mệnh, lắc đầu nói:
- Thôi thì vậy đi Lý Thiên Mệnh, ngươi hãy bày ra một số bản lĩnh sở trường nhất, chứ không thì tuổi của ngươi gần như lố độ tuổi tài bồi tốt nhất, e rằng các thiên sư không trợ giúp ngươi được.
Lý Thiên Mệnh đã quen nhìn đời bạc bẽo, các thiên sư châm biếm không khiến hắn bất ngờ. Từ đầu đến cuối hắn biểu hiện bình tĩnh, vốn ôm hy vọng với một số thiên sư, nhưng bọn họ hoàn toàn không cho hắn cơ hội, dù hắn biểu diễn cái gì thì họ vẫn sẽ không chịu nhận hắn.
Vất vả lấy được đệ tử đệ nhất nhưng không có một thiên sư xem trọng mình, đúng là chuyện khiến người vô cùng buồn bực.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi càu nhàu bên tai Lý Thiên Mệnh:
- Đám chó chết!
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Không sao, bọn họ có quyền lợi quyết định như vậy.
Truyền Thừa Thiên Vương kêu Lý Thiên Mệnh bày ra bản lĩnh của mình, nhưng quan trọng là hắn đã phô bày ở cuộc chiến thứ hạng rồi, giờ không có đối thủ thì trình diễn kiểu gì?
Truyền Thừa Thiên Vương cũng nhận ra vấn đề gì, nói với mọi người:
- Ai xuống dưới đi.
- Để ta!
Một thanh niên vạm vỡ bước ra từ sau lưng thiên sư Triệu Thiên Thần.
Thanh niên mắt sáng như đuốc, mặc trường bào màu vàng không giận mà uy, rất có khí thế người bề trên, đôi mắt vàng rực rỡ, nhìn liền biết là thiên tài đỉnh cấp.
Gã là người ưu tú nhất trong đám người trẻ tuổi có mặt ở đây.
Gã đi vào sân, dừng lại ở trước mặt Lý Thiên Mệnh, nhưng gã không thèm nhìn hắn mà nói với Vệ Tử Côn:
- Nhị thúc, để ta giúp huynh đệ của Phượng Hoàng Điện này.
- Tùy ngươi.
Vệ Tử Côn nhìn liền biết hôm nay Lý Thiên Mệnh không có cơ hội, y lười làm nhiều chuyện, bước sang một bên ngồi.
Vệ Tử Côn chỉ cần chờ các thiên sư từ chối thẳng rồi dẫn Lý Thiên Mệnh rời đi, hắn có vào Thiên Phủ hay không đều chẳng liên quan gì với y.
Người trẻ tuổi này xưng hô Vệ Tử Côn là nhị thúc, huynh trưởng của Vệ Tử Côn là Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng, suy ra người trẻ tuổi tỏa ánh sáng vàng rực rỡ là nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ?
Người trẻ tuổi đứng ở phía trước, trong mắt như bắn ra lưỡi dao:
- Ngươi tên Lý Thiên Mệnh đúng không? Ta là Vệ Quốc Hào, đệ tử của Triệu Thiên Thần thiên sư.
Gã đúng là nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng, nhưng ở nơi như học cung bọn họ không thích lấy quan hệ gia tộc, phụ tử tuyên dương chính mình, cơ bản khi giới thiệu bản thân sẽ lấy thân phận là đệ tử của thiên sư.
Lý Thiên Mệnh có nghe tên của Vệ Quốc Hào.
Nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ chắc chắn không cần tham gia cuộc chiến qua ải hay cuộc chiến thứ hạng, từ nhỏ đã lớn lên trong Thiên Phủ, tư chất chắc chắn là đỉnh cấp trong này, chỉ kém hơn cấp bậc Lâm Tiêu Đình chút xíu.
- Vệ sư huynh, chỉ giáo như thế nào?
Vệ Quốc Hào tự nguyện vào sân làm mục tiêu cho hắn bày ra thực lực, không rõ mục đích của gã là gì.
Vệ Quốc Hào nói rất là phóng khoáng:
- Ta đến trợ giúp ngươi, cứ đánh ta thoải mái, dốc hết thủ đoạn của ngươi ra, cho các thiên sư trông thấy thực lực của ngươi. Ta sẽ không đánh trả.
Nghe thoáng qua dường như cố ý giúp Lý Thiên Mệnh, nhưng gã dùng ngữ điệu người bề trên làm người ta nghe rất khó chịu.
Truyền Thừa Thiên Vương nói:
- Lý Thiên Mệnh, hãy bắt lấy cơ hội.
- Vâng thưa thiên vương.
Lý Thiên Mệnh nhìn Vệ Quốc Hào chằm chằm, người này chắc chắn được bồi dưỡng từ nhỏ trong Thiên Phủ, tương đương với luôn luôn tu hành ở đây.
Tu luyện mười mấy năm cộng với thiên phú đỉnh cấp, tuổi bằng hắn chứ không phải tiểu cô nương như Lâm Tiêu Tiêu, tu vi chắc chắn cỡ Thần Hạo, Tinh Khuyết, dư sức đến Linh Nguyên cảnh đỉnh.
Lý Thiên Mệnh mới chỉ là Linh Nguyên cảnh đệ nhất trọng, dù có Luyện Ngục Chi Nguyên nhưng muốn trong mấy tháng ngắn ngủi bắt kịp bạn cùng lứa loại nghịch thiên thế này thì khả năng không lớn, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức.
Sau khi được sự cho phép của Truyền Thừa Thiên Vương, Lý Thiên Mệnh cầm Xiềng Xích Lôi Hỏa, cùng Tiểu Hoàng Kê đột nhiên bùng nổ tấn công Vệ Quốc Hào ngay trong Truyền Thừa Điện.
Lý Thiên Mệnh thi triển Hỏa Ảnh Mê Tung Bộ, Bôn Lôi Cửu Tiên. Tiểu Hoàng Kê thì vận dụng Minh Hỏa Quỷ Trảo.
Tốc độ của cả hai nhanh nhẹn, khoảnh khắc bùng nổ xông thẳng vào Vệ Quốc Hào với tốc độ nhanh nhất. Đối thủ của hắn thì luôn giữ nụ cười mỉm chi.
- Tạm được, khi Thú Nguyên bộc phát gần trình độ Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng, hèn gì có thể đánh bại Tiêu Tiêu.
- Đệ tử kém nhất của Thiên Phủ chúng ta ở tuổi như vậy đã sắp đột phá Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng, huống chi hắn còn chưa tới đệ tứ trọng.
Dù Lý Thiên Mệnh bày ra thực lực mạnh nhất nhưng tuổi tác vẫn là chướng ngại vật, các thiên sư khó giãn chân mày.
Huống chi Vệ Quốc Hào không khách khí, môi gã luôn treo nụ cười nắm giữ tất cả, biểu tình nghiền ngẫm của trưởng bối nhìn vãn bối ăn vạ dưới đất.
Tốc độ của Lý Thiên Mệnh quá chậm đối với Vệ Quốc Hào, khi hắn và Tiểu Hoàng Kê mạnh mẽ xông lên thì gã cười hờ hững.
Động tác của Vệ Quốc Hào rất nhanh, Minh Hỏa Quỷ Trảo của Tiểu Hoàng Kê vừa chộp tới thì gã búng ngón tay, một luồng cương khí màu vàng bắn ra.
Trong khoảnh khắc cương khí va chạm với móng vuốt của Tiểu Hoàng Kê.
Bùm!
Một tiếng giòn vang, Tiểu Hoàng Kê bay ra ngoài, lực lượng bàng bạc của đối phương trực tiếp đẩy lui nó.
Lý Thiên Mệnh buồn cười, rõ ràng đánh trả mà lúc nãy dám nói sẽ không đánh lại, hắn còn tưởng ý của Vệ Quốc Hào là đứng im chịu đòn.
Vệ Quốc Hào vừa lắc đầu cười thương hại vừa đỡ lấy Xiềng Xích Lôi Hỏa của Lý Thiên Mệnh:
- Quá yếu, ngươi rất dở.
Động tác của Vệ Quốc Hào nhanh mạnh quấn Xiềng Xích Lôi Hỏa trên tay, đầu kia sợi xích truyền đến lực lượng khủng bố, tựa như có cự thú nghịch thiên cắn chặt Xiềng Xích Lôi Hỏa, Lý Thiên Mệnh chưa kịp rút về sợi xích đã vỡ vụn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thú binh tam giai này bị lực lượng to lớn của Vệ Quốc Hào làm đứt thành những mắc xích rớt xuống sàn Truyền Thừa Điện.
Binh khí mạnh của Lý Thiên Mệnh bị Vệ Quốc Hào phá hủy.
Vệ Quốc Hào thương tiếc nói:
- Ngại quá, không ngờ binh khí của ngươi giòn như vậy, bóp nhẹ cái đã nát rồi.
Lý Thiên Mệnh cũng không ngờ Xiềng Xích Lôi Hỏa bị hủy, tương đương với làm hắn giảm mạnh sức chiến đấu.
Quan trọng là đối phương hủy binh khí của hắn rồi mà vẫn cười tươi.
Đây mà là cho hắn bày ra thực lực kiếm sự thừa nhận từ các thiên sư?
Sự thật là điều Vệ Quốc Hào làm khiến các thiên sư càng kiên định ý tưởng của mình, tuyệt đối không thu Lý Thiên Mệnh làm đồ đệ.
Nếu Vệ Quốc Hào giữ sức một chút thì Lý Thiên Mệnh còn cơ hội bày ra toàn bộ thực lực, nhưng gã dùng cách dựa vào thực lực, cảnh giới đã khổ tu mười mấy năm trực tiếp trấn áp Lý Thiên Mệnh, không cho hắn có chút cơ hội biểu hiện.
Đương nhiên thực lực của Vệ Quốc Hào là hàng thật trăm phần trăm, nên Lý Thiên Mệnh không oán trách gì được.
Người ta mạnh hơn mình thì có tư cách hủy danh khí của hắn, hủy diệt cơ hội trở thành đệ tử Thiên Phủ của hắn vào phút này.