Nhưng Lý Thiên Mệnh không hiền gì.
Khoảnh khắc Xiềng Xích Lôi Hỏa bị bóp nát, Tiểu Hoàng Kê ở sau lưng Vệ Quốc Hào đột nhiên phun ra một con phượng hoàng lửa, ánh sáng của Luyện Ngục Hỏa đốt cháy toàn trường.
Vệ Quốc Hào vụt ngoái đầu trông thấy thần thông Linh Nguyên của Tiểu Hoàng Kê.
Vệ Quốc Hào lắc đầu bật cười, tung nắm đấm:
- Phá!
Quyền thế bàng bạc bùng nổ chớp mắt xé rách phượng hoàng lửa.
Nếu là bình thường thì gã đã đập nát thần thông này, nhưng gã không thể ngờ sau khi phượng hoàng lửa tan tác thì hóa thành vô số hỏa hoa, chúng nó không bị dập tắt mà ập tới trước mắt gã.
Vệ Quốc Hào chỉ có thể chật vật né tránh.
Dù vậy vẫn có mấy chục đốm lửa rơi trên người gã, mất mặt nhất là gã dùng khí kình Thú Nguyên vẫn không cách nào chấn tắt loại lửa này.
Vệ Quốc Hào quê quá hóa giận quát:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi!
Vệ Quốc Hào nôn nóng chỉ có thể xé rách quần áo bị lửa đốt, xé ra mấy chục lỗ hổng Luyện Ngục Hỏa mới hoàn toàn rơi khỏi người gã, tuy không thật sự tổn thương gã nhưng dáng vẻ của gã cực kỳ chật vật.
Chật vật thế này hình thành trái ngược với nụ cười nghiền ngẫm trưởng bối trêu đùa vãn bối trước đó của gã, khiến người buồn cười.
Vệ Quốc Hào đánh đại có thể nghiền áp Lý Thiên Mệnh, nhưng giờ nhìn xem tóc gã rối xù, quần áo rách rưới như giẻ lau, như một gã khờ, người không biết còn tưởng gã mới là kẻ bị đánh bại.
Nếu Vệ Quốc Hào không xé quần kịp lúc thì lông phần dưới cũng bị đốt trụi rồi.
Lý Thiên Mệnh thầm cười nhạt, dừng tay lại:
- Ngại quá, Vệ sư huynh.
Đây là giây phút duy nhất cho hắn chiếm ưu thế. Hắn phải thừa nhận có chênh lệch về thực lực, dù sao hắn mới tu lại một tháng, đối phương đã khổ tu mười mấy năm, còn là nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ, tuổi xấp xỉ với hắn. Thực lực hiện tại của hắn có thể làm đối phương chật vật đến như vậy đã giỏi lắm rồi.
Giây trước Vệ Quốc Hào còn cười tươi nắm giữ mọi thứ, giờ quần áo như xơ mướp, mất hết mặt mũi. Trái ngược như thế, cộng thêm nụ cười của Lý Thiên Mệnh khiến tâm trạng của gã tồi tệ.
Rõ ràng sự tự tin vừa rồi làm gã mất mặt, mất sĩ diện trước các thiên sư khiến người bực tức.
Giọng Vệ Quốc Hào lạnh lẽo hơn nhiều:
- Không cần thấy ngại, tiếp tục đi.
Vệ Quốc Hào bước tới gần Lý Thiên Mệnh, rõ ràng muốn trả thù.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Không cần, binh khí của ta đã bị ngươi phá hủy, thần thông mạnh nhất cũng đã sử dụng, không có kỹ năng khác để triển lãm.
Môi cười nhưng Lý Thiên Mệnh hơi khó chịu với Vệ Quốc Hào.
Làm nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ, gã áp chế hắn thì thôi đi, vừa chạm mặt đã phá hỏng binh khí của hắn, có cần như vậy không?
Giờ Xiềng Xích Lôi Hỏa bị hư, túi tiền thì xẹp, không có binh khí mới làm Lý Thiên Mệnh nhức đầu, món nợ này phải tính trên người Vệ Quốc Hào.
Dù gã là nhi tử của Viêm Hoàng cung chủ nhưng nếu có cơ hội Lý Thiên Mệnh sẽ tính sổ với gã.
Vệ Quốc Hào định tiến lên đánh người, giọng Truyền Thừa Thiên Vương chợt vang lên:
- Được rồi, lùi xuống đi Vệ Quốc Hào.
Vệ Quốc Hào hung tợn trừng Lý Thiên Mệnh, xoay người đi về sau lưng Triệu Thiên Thần.
Lý Thiên Mệnh hoang mang, hắn đã làm gì đắc tội với gã?
Xem trận luận bàn này xong, một nữ thiên sư tên Tần Thi gật gù nói:
- Thần thông này có thể buộc Vệ Quốc Hào đến mức quê quá hóa giận, khá lắm.
Nhưng nàng chỉ thu đệ tử nữ.
Không thiên sư nào phản bác câu nói này.
Công nhận Vệ Quốc Hào hơi mất mặt, ban đầu bọn họ không ngờ tới.
Truyền Thừa Thiên Vương nói:
- Lý Thiên Mệnh, thần thông Linh Nguyên của thú bản mệnh của ngươi khá lắm, còn thứ khác thì kém cỏi.
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Vâng.
Hắn thừa nhận là những bản lĩnh khác của hắn chẳng đáng gì trong Thiên Phủ, nếu hắn mười lăm tuổi thì chắc chắn sẽ được tranh giành, đáng tiếc hắn hai mươi rồi.
Truyền Thừa Thiên Vương ra thông điệp cuối cùng:
- Các vị thiên sư thấy sao?
Các thiên sư ngó nhau.
Nói thật ra Lý Thiên Mệnh có tố chất tâm lý cỡ này, khiến Vệ Quốc Hào chịu thiệt một lần làm họ hơi bất ngờ.
Nhưng các thiên sư do dự vẫn không ra quyết định, có vẻ như họ rất xem trọng thanh danh của mình.
Một kẻ tài trí bình thường sẽ khiến mình chọc Lôi Tôn Phủ khó chịu, một đệ tử có vết nhơ ba năm trước, nhìn sao cũng không có giá trị thu làm đệ tử.
Liễu Tuyết Dao lên tiếng đầu tiên:
- Ta bỏ quyền, ta hiểu biết chuyện năm đó của Tình Tình, đệ tử của ta. Kẻ dâm loạn hạ đẳng như vậy nếu ai thu hắn làm đồ đệ thì chẳng phải là tỏ rõ cấu kết với nhau làm việc xấu sao?
Liễu Tuyết Dao không chịu thu Lý Thiên Mệnh còn nói ra câu này buộc mọi người không thể thu hắn.
Vệ Tử Côn hết kiên nhẫn, vở hài kịch này không đáng xem.
Vệ Tử Côn đứng dậy kêu Lý Thiên Mệnh rời đi:
- Được rồi, vậy thì không lãng phí thời gian. Lý Thiên Mệnh, theo ta về Phượng Hoàng Điện, đừng ở đây mất mặt.
Kết cục đã định!
Tuy rằng bất đắc dĩ nhưng Lý Thiên Mệnh không muốn cưỡng cầu, chuyện bái sư phải xem duyên phận, mười tám vị thiên sư đều không vừa mắt hắn, chẳng lẽ hắn phải quỳ xuống van xin bọn họ thu đồ đệ?
Không có duyên phận thì cưỡng cầu cũng vậy thôi.
Nhưng hơi tiếc nuối, dù sao hắn là đệ tử đệ nhất, về sau đồn ra ngoài lại thêm một trò cười, ngẫm lại thấy nhức đầu.
Lý Thiên Mệnh theo Vệ Tử Côn xoay người đi, không chút lưu luyến.
Ngoài cửa bỗng vang lên âm thanh:
- Các ngươi đang đùa sao? Cuộc chiến thứ hạng tuyển ra đệ tử đệ nhất nhưng bị các ngươi đuổi đi, nói không giữ lời thì còn gọi là Thiên Phủ sao?
Giọng nói này khiến các thiên sư câm như hến.
Các thiên sư đều ra vẻ việc chẳng liên quan gì mình, mím chặt môi.
Lý Thiên Mệnh biết người từ bên ngoài đi vào tuyệt đối là đại nhân vật của Thiên Phủ, ít nhất từ Tứ Đại Thiên Vương trở lên.
Các thiên sư là nhân vật đẳng cấp tông sư cả nước, nhưng người bên ngoài giọng nặng nề uy nghiêm, bá khí tràn đầy, một câu ngắn gọn lại làm bọn họ gục mặt xuống.
Điều này nói lên đó là nhân vật làm các thiên sư kính sợ.
Người chưa vào mà khí tràng đã áp chế Truyền Thừa Điện.
Khi người đó bước vào, Lý Thiên Mệnh nghe nhiều người kêu lên:
- Phó phủ chủ!
Lý Thiên Mệnh không ngờ người đến là phó phủ chủ Thiên Phủ, phủ chủ tương lai Mộ Dương.
Nhìn kỹ thấy nam nhân bước vào mặc áo gấm màu lam, eo cột dây lưng màu vàng, chân đi đôi giày màu đen.
Thân hình hiên ngang, mặt mũi chính khí, đôi mắt bắn ra tia sáng lạnh, hai hàng chân mày cong như tô sơn, ngực rộng, có uy phong vạn người khó địch lại.
Y không phải loại người chỉ có uy nghiêm bá đạo, đường nét khuôn mặt hiền hòa, khi mỉm cười sẽ cho cảm giác vô hại, dù lời nói chất chứa tức giận nhưng khóe môi cong lên nụ cười tà mị.
Người này làm Lý Thiên Mệnh nhớ đến Mộ Uyển thượng sư, hai người không uổng là huynh muội, tính cách giống nhau.
Y cũng là thiên sư hiện tại của Lâm Tiêu Đình.
Y vừa đi vào đã quét qua người Lý Thiên Mệnh, ánh mắt không thay đổi nhiều.
Khi y bước đến, các thiên sư đều đứng lên khỏi ghế.
Địa vị của Truyền Thừa Thiên Vương tuy không bằng y nhưng lão dù gì là trưởng bối, cộng thêm quen biết nhau nên không đứng lên chào hỏi.
Truyền Thừa Thiên Vương Quân Nguyên Thương mỉm cười hỏi:
- Hiền điệt sao có rảnh đến Truyền Thừa Điện của ta?
Phó phủ chủ Mộ Dương cũng cười rạng rỡ nói:
- Quân thúc nói gì kỳ, ngày thường ta rảnh rỗi cũng hay mang rượu ngon đến hiếu kính thúc.
Hai người cười nói với nhau, thiên sư khác thì sắc mặt nặng nề.