Bên trên Tam Nguyên chiến trường lơ lửng một kết giới loại nhỏ, thật ra là Đệ Nhất Thiên Hạ chiến trường.
Nhưng tác dụng hôm nay của nó chủ yếu là ngẫu nhiên ghép cặp đấu.
Ngước lên nhìn, trời đổ bão tuyết.
Toàn bộ Tam Nguyên chiến trường đều bị bão tuyết phủ lên, nếu thị lực kém thì không thấy được phương xa.
Thiên địa một mảnh thương mang!
Gió lạnh rít gào, bông tuyết như lưỡi dao thổi quét khắp nơi.
Lý Thiên Mệnh nghĩ, nếu có một giọt máu nhỏ vào thế giới trắng tinh khiết này thì sẽ đặc biệt nổi bật.
Sét ở Diễm Đô, mưa ở Thần Đô, bão tuyết ở Thái Cổ Thần Tông đều là trường hợp cả đời khó quên.
Lý Thiên Mệnh đứng trong gió tuyết, tóc dài trắng tinh tung bay, áo đen đơn giản dính đầy gió tuyết, cả người lạnh băng tựa như thiên địa.
Các đối thủ của hắn đứng ở phía đối diện!
Thiên hạ đều đang chú ý bọn họ.
Ngay sau đó, làm chủ nhà, Phương Thái Thanh đứng ra, dùng giọng nói hùng hồn hét to:
- Ta tuyên bố, quyết chiến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội bây giờ bắt đầu!!!
Âm thanh bàng bạc, người ở gần nghe thì không cảm thấy vang dội, nhưng nó vang vọng toàn bộ Thái Cực Phong Hồ, thậm chí truyền đến Nhiên Linh Cung ở Hiên Viên Hồ.
Máu của vô số đệ tử sôi trào theo.
- Lý Thiên Mệnh!!
Từ nơi xa xôi Nhất Nguyên chiến trường truyền đến tiếng hét hào hứng.
Kết giới Đệ Nhất Thiên Hạ chiến trường trên đầu đám người bắt đầu phát ra tia sáng, ngẫu nhiên chiếu vào ba mươi hai đệ tử.
Hôm nay, một trận chiến đến cuối!
- Phù!
Giây phút căng thẳng đã đến.
Kết giới Thiên Nhãn ở các nơi cũng theo tia sáng kia đảo qua ba mươi hai đệ tử mạnh nhất.
Cuối cùng ánh sáng dừng lại ở một người.
- Thất Tinh Thiên Tông, Trường Tôn Tinh Việt xuất chiến!
Một người trẻ tuổi mặc áo ánh sao rơi xuống Bão Tuyết chiến trường.
Hắn gầm lên một tiếng, dẫn tới bảy Thất Tinh Động trong Thất Tinh Thần Vực ở chân trời xa, vô số đệ tử kêu gào.
- Thất Tinh Thiên Tông, Đệ Nhất Thiên Hạ!
Tuy hơi mặt dày nhưng nhiều người vẫn hét lên khẩu hiệu.
Dù sao, ai đều muốn làm Đệ Nhất Thiên Hạ.
- Đối thủ của hắn sẽ là . . .?
Làm đệ tử mạnh nhất Thất Tinh Thiên Tông, tham dự trận chiến đầu của quyết chiến cuối cùng, Trường Tôn Tinh Việt đủ sức nặng đó.
Mặc kệ là cường giả Thất Tinh Thiên Tông ở Tam Nguyên chiến trường hay thiên tài Thần Vực trong Thất Tinh Động, hoặc là đám người tu luyện ở toàn bộ Thất Tinh Thần Vực đều đổ dồn ánh nhìn lên người Trường Tôn Tinh Việt.
Tia sáng thứ hai phát sáng, nó chiếu tới ai thì người đó là đối thủ của Trường Tôn Tinh Việt.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng dừng lại.
Trong một chốc, thiên địa đột nhiên tĩnh mịch!
Vô số người ở gần kết giới Thiên Nhãn có một tích tắc hóa đá.
Bởi vì trong ánh sáng kia, một thiếu niên tóc trắng ánh mắt hờ hững, tóc dài tung bay, giống như hòa vào bão tuyết, đôi mắt một màu vàng một màu đen, uy nghiêm bá khí.
- Nhất Nguyên Thần Tông, Lý Thiên Mệnh, xuất chiến!
Đây là giọng nói từ kết giới Đệ Nhất Thiên Hạ chiến trường.
Khi dứt lời, Lý Thiên Mệnh đã từ trên cao rơi xuống, đạp trên Bão Tuyết chiến trường.
Tuyết bay đầy, hắn đi trong tuyết, áo đen phần phật, trong đôi mắt bắn ra tia sáng khát máu.
- Mới bắt đầu đã nóng vậy rồi?
Rất nhiều người phản ứng lại, trong một chốc thiên hạ sôi trào.
Đệ tử mạnh nhất năm Thần Vực trừ Cửu Cung Quỷ Tông và Thất Tinh Thiên Tông ra, Khương Vô Tâm, Sở Tiểu Thất, Long Tiểu Phàm đều thua dưới tay của Lý Thiên Mệnh.
Trùng hợp là bây giờ đến lượt Trường Tôn Tinh Việt.
Khi Lý Thiên Mệnh và Trường Tôn Tinh Việt đụng độ, hai Thần Vực gần như nóng lên.
Cái gọi là quyết chiến cuối cùng, đụng độ trong đường hẹp, so với trận chiến và đánh hội đồng trong Địa Ngục chiến trường càng thử thách về gan dạ và sức chiến đấu hơn.
Trong gió tuyết lất phất, ánh mắt của hai người giao nhau.
Trường Tôn Tinh Việt híp mắt hỏi:
- Chắc ngươi cảm thấy xử lý ta dễ như trở bàn tay phải không?
Mắt của Trường Tôn Tinh Việt hơi hẹp dài, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sao rực rỡ.
Lý Thiên Mệnh hỏi lại:
- Không thì sao?
Giọng Trường Tôn Tinh Việt lạnh lùng nói:
- Ngại quá, ba ngày cuối cùng này ta đột phá đến Sinh Kiếp ngũ trọng, không thua gì Khương Vô Tâm và Sở Tiểu Thất. Thậm chí, bọn họ không hạ được ngươi thì để ta lấy mạng của ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Rất tốt, nếu ngươi quá vô dụng thì ta ngại đánh rất chán.
Trường Tôn Tinh Việt cười càng lạnh hơn:
- Ha ha, xem bộ dạng kiêu căng này của ngươi, bằng vào ngươi cũng xứng sao?
- Xứng hay không thì không phải do ngươi định đoạt!
Lúc nói chuyện, hai tay Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, hai chân đạp trên mặt tuyết.
Hiện giờ không còn kết giới Địa Ngục, giết người chỉ cần một lần.
Đơn giản hơn nhiều.
- Kẻ đáng thương ý đồ châu chấu đá xe, hôm nay là ngày tàn của ngươi!
Khi Trường Tôn Tinh Việt nói chuyện, thú bản mệnh xuất hiện trên đỉnh đầu của gã.
Đó là Tinh Thú thần kỳ!
Sự kỳ diệu của Tinh Thú có thể nói là đặc sắc trong Viêm Hoàng đại lục.
Thất Tinh Thiên Thần từng lấy thân phận Tinh Thú xông ra một mảnh thiên địa!
Tinh Thú thậm chí không phải thú.
Dù sao, chúng nó không có tai mắt mũi miệng, thậm chí chỉ có thể giao lưu tâm linh với Ngự Thú Sư.
Xuất hiện trên đỉnh đầu của Trường Tôn Tinh Việt là Tinh Thú bộ dạng ba cục đá siêu to.
Một ngôi sao lửa, một ngôi sao sấm sét, một ngôi sao vàng.
Trên ba ngôi sao này đều có thể trông thấy có hơn bốn mươi đốm sao, nhưng không nằm ở con mắt mà là trải rộng trên bề mặt ngôi sao.
Tương đương với người khác ngự thú tu luyện, Thất Tinh Thiên Tông thì tu luyện cùng ngôi sao.
Trong ngôi sao cũng có Thú Mạch, Linh Nguyên, thậm chí là Mệnh Tuyền, Thánh Cung, xem như một nửa xác thịt.
Với sự kỳ diệu như vậy, Tinh Thú hợp thể với nhau không có gì là thần kỳ.
Bây giờ ở trước mắt Lý Thiên Mệnh, ba ngôi sao lửa, sét, vàng dung hợp thành một siêu sao ở trên đỉnh đầu Trường Tôn Tinh Việt.
Lửa và sét vòng quanh ngôi sao, toàn thân màu vàng, giống như một ngọn núi lớn cứng rắn lơ lửng trên đỉnh đầu của Trường Tôn Tinh Việt.
Phải công nhận, rất có đặc sắc!
Đặc biệt về mặt cứng rắn thì bề ngoài cục đá chắc chắn cứng hơn loài thú nhiều.
Trung tâm huyết mạch của chín Thần Vực, bất kỳ chín Thần Vực nào từ lúc sinh ra đến nay đều có được thủ đoạn đặc biệt.
Trường Tôn Tinh Việt, một người một siêu sao, người và sao cùng nhau, sát khí kinh thiên.
Thất Tinh Động ở chân trời xa, vô số đệ tử Thất Tinh Thiên Tông gầm rống:
- Thất Tinh Chi Tử, giết hắn!
Thất Tinh Chi Tử là danh hiệu của Trường Tôn Tinh Việt.
Oong!
Trong tiếng hò hét của muôn người, ánh mắt Trường Tôn Tinh Việt lạnh lùng, cùng siêu sao lao về phía Lý Thiên Mệnh.
Ầm ầm ầm!
Nguyên Bão Tuyết chiến trường rung rinh.
Quyết đấu, bùng nổ!
Trước áp lực bàng bạc đó, thiếu niên tóc trắng trong bão tuyết dường như ánh mắt không chút thay đổi.
Hai tay của hắn cầm Đông Hoàng Kiếm to lớn.
Gió to nổi lên, tóc dài bay lượn, như Tà Ma bạc đầu.
Giây sau, tâm tùy ý động, lực lượng bùng nổ!
Uy lực của kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng và Thiên Kiếp Kiếm Khí chồng lên, kiếm khí màu vàng đen nháy mắt nuốt sống toàn bộ chiến trường.
Lý Thiên Mệnh hơi buông tay trái, dùng con mắt đỏ tươi trên mu bàn tay đụng vào Trường Tôn Tinh Việt.
Trấn Hồn Chi Đồng!
Đối với Trường Tôn Tinh Việt thì thế giới bão tuyết thoáng chốc rơi vào bóng tối vô tận, chỉ có con mắt đỏ tươi chấn động linh hồn, khiến hắn rơi vào mê loạn
Trường Tôn Tinh Việt dùng một chưởng phá vỡ con mắt to đỏ tươi, nhưng trông thấy Lý Thiên Mệnh đã giết đến trước mắt!