- Đè!!!
Thú bản mệnh siêu sao của Trường Tôn Tinh Việt từ trên cao đập xuống.
Lực lượng bàng bạc đủ để chấn vỡ toàn bộ Bão Tuyết chiến trường này.
Ngay lúc này, một tòa tháp báu màu trắng xuất hiện trên đỉnh đầu của Lý Thiên Mệnh, ầm ầm chặn siêu sao đập xuống.
Đoàng!
Hai vật cứng to va chạm ma sát ra tia lửa chói mắt, phát ra tiếng ma sát chói tai truyền ra xa.
Siêu sao đó mạnh nhất là khả năng va chạm.
Lúc này nó đụng phải sắt cứng, một kích có thể nói là trí mạng nhưng bị Thái Nhất Tháp chặn lại.
Đây không phải là mấu chốt.
Mấu chốt là . . .
Lý Thiên Mệnh hoàn toàn phớt lờ siêu sao kia, Đông Hoàng Kiếm bùng nổ uy lực, hắn lao nhanh đi trong tuyết, hai tay cầm kiếm, như dã thú vung kiếm chém ra.
Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm!
Một kiếm này chém ra, uy nghiêm bá đạo, là cơn giận vì thương sinh, kiếm ý ngập trời.
- Ngươi . . .!
Trường Tôn Tinh Việt không ngờ Lý Thiên Mệnh hung mãnh đến thế.
Trong tay Trường Tôn Tinh Việt có đao có thuẫn, đều có bảy sợi kiếp văn trở lên, hắn cầm thuẫn chắn kiếm, xoay người dùng đao chém.
Keng!
Đông Hoàng Kiếm với sức lực khủng bố đập vào tấm chắn của Trường Tôn Tinh Việt.
Bùm!
Tấm chắn nổ tung.
Trường Tôn Tinh Việt xoe tròn mắt:
- Sao có thể?
Chênh lệch giữa gã và Lý Thiên Mệnh lớn đến thế sao?
Hay đây là chênh lệch về binh khí?
Không ai nói cho Trường Tôn Tinh Việt biết đáp án, bởi vì Lý Thiên Mệnh như điên dại, kiếm thứ hai hội tụ kiếm khí kinh thiên một lần nữa chém ra.
Vù vù vù!
Kiếm to phá vỡ không khí.
Lần này là Tử Vong Chi Kiếm.
Keng keng keng!!
Trường Tôn Tinh Việt chạy vắt giò lên cổ.
Ngay từ đầu Trường Tôn Tinh Việt đã bị đánh tơi bời.
Gã vội gọi về siêu sao, thi triển thần thông đầy trời, vượt qua Thái Nhất Tháp, oanh tạc Lý Thiên Mệnh.
Nhưng giây sau, Lý Thiên Mệnh đánh nát đao của Trường Tôn Tinh Việt.
Đao thuẫn đều vỡ.
- Ngươi . . .!
Rõ ràng chính mình đã đột phá Sinh Kiếp ngũ trọng, tại sao vẫn bị đè ép thảm như vậy?
Thú bản mệnh của đối phương còn chưa xuất hiện!
Tâm trạng của Trường Tôn Tinh Việt hoàn toàn rối loạn.
Đáp lại gã là một kiếm chung cực của Lý Thiên Mệnh.
- Chết đi!
Đông Hoàng Kiếm từ trên trời giáng xuống, chém vào đầu của Trường Tôn Tinh Việt.
Ánh kiếm nháy mắt vụt qua, bổ vào mặt tuyết, chém ra một khe rãnh tuyết đọng dài cỡ mấy nghìn thước, sâu năm mươi mét.
Phập!
Trường Tôn Tinh Việt bị xẻ làm đôi rớt xuống tuyết.
Máu phun như suối.
Trong phút chốc, trên lớp tuyết nhạt màu nổ tung một đóa hoa máu, trở nên cực kỳ chói lọi.
Trường Tôn Tinh Việt, chết trận.
Đây không phải là lực lượng tương đương, đây là đồ sát!
Bùm!
Lý Thiên Mệnh bị thần thông siêu sao kia đụng bay ra ngoài, lăn trên mặt tuyết.
Nhưng hắn rất nhanh bò dậy, đánh với ngôi sao kia.
Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp cùng trấn áp.
Mọi người cơ hồ có thể đoán trước Tinh Thú này cũng chết chắc.
Còn chưa rõ thắng thua cuối cùng, nhưng Thái Cổ Thần Vực và Thất Tinh Thần Vực đều đã sôi trào.
Một bên hò reo vì chiến thắng, tâm trạng cuồng nhiệt, một bên tức giận trong bất lực, tiếng mắng rung trời.
Phụt phụt phụt!
Siêu sao thủng lỗ chỗ nổ tung, hóa thành mảnh vụn xác rơi đầy trời, rớt xuống mặt tuyết.
Trong phút chốc, trên Bão Tuyết chiến trường đầy rẫy vết máu.
Đây là bắt đầu của cuộc quyết chiến cuối cùng.
Xác vụn và máu tươi phơi bày mọi thứ đẫm máu.
Phương hướng Nhất Nguyên chiến trường, tiếng hò hét ba chữ Lý Thiên Mệnh rung trời lại vọng tới bên này.
Hắn cơ hồ lần thứ hai hóa làm thần, hấp thu vô số chúng sinh Thiên Ý.
Lần này thậm chí thêm vào nhiều ý chí của thương sinh Thái Cổ Thần Vực.
Ngược lại chỗ Thất Tinh Động, vô số người bi thảm, chỉ có thể bất lực nổi khùng đập phá.
Toàn bộ Thất Tinh Thần Vực lộn xộn rối loạn.
Từ đó, đệ tử mạnh nhất của bốn Thần Vực Lưỡng Nghi, Tứ Tượng, Lục Đạo, Thất Tinh, trừ Khương Vô Tâm ra đều bị Lý Thiên Mệnh giết chết.
Sự thực thì ở trong lòng mọi người, Khương Vô Tâm cũng tương đương chết rồi.
Trong cục diện sôi trào như vậy, Lý Thiên Mệnh dọn dẹp sơ rồi lặng lẽ bước đi trong gió tuyết.
. . .
Lửa nóng và sôi trào trong lòng mọi người chưa nguội bớt.
Quyết chiến cuối cùng của Đệ Nhất Thiên Hạ Hội vẫn đang diễn ra.
Đệ Nhất Thiên Hạ Hội lần này không có gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng sẽ là quyết đấu giữa bốn người.
Vì vậy nhiều trận đánh kết thúc rất nhanh, hơn một nửa người trực tiếp nhận thua.
Thí dụ như Phương Nguyệt Vi gặp phải Hắc Ảm, nàng không ra trận, nhận thua ngay và luôn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Đệ Nhất Thiên Hạ Hội này thực chất là chém giết sống chết.
Nếu chỉ riêng là luận bàn, rất nhiều người đều sẽ không lãng phí cơ hội vừa giao lưu với ngoài tông vừa chứng minh bản thân.
Vòng thứ nhất rất nhanh kết thúc.
Ba mươi hai đệ tử chỉ còn lại mười sáu người.
Sắp bắt đầu đợt quyết đấu thứ hai, tình huống vẫn giống như vậy.
Trong tình huống nhiều đệ tử nhận thua, điểm hấp dẫn cuối cùng nằm ở chỗ khi nào Lý Thiên Mệnh sẽ đụng độ với ba Tiểu Quỷ Vương của đối phương.
Mấy người khác đều là vai phụ.
Đối thủ trận chiến thứ hai của Lý Thiên Mệnh là Phương Thần Cảnh cùng tông môn.
Phương Thần Cảnh là Sinh Kiếp tứ trọng, căn bản không muốn đấu với Lý Thiên Mệnh, trực tiếp nhận thua, khiến Lý Thiên Mệnh thành bát cường của Đệ Nhất Thiên Hạ Hội.
Ngay sau đó, xuất hiện đầy đủ bát cường.
Gồm có Lý Thiên Mệnh, Hắc Ảm, Bạch Nhiêu, Diêm La, Hiên Viên Vũ Thành, Đông Phương Tử Xung, Triệu Thiên Hành, Lâm Tịch Tịch.
Hiên Viên Vũ Thành trọng thương còn chưa lành, nhưng hai vòng trước gã gặp phải đệ tử quá yếu, thoải mái lọt vào vòng trong.
Nhưng nói thật lòng, ba người Đông Phương Tử Xung đã giao hẹn rồi, kế tiếp trên cơ bản đều là nhận thua.
Bốn người tụ tập lại thảo luận:
- Nếu như có thể sắp xếp cho ba Tiểu Quỷ Vương nội đấu thì càng tốt.
- Đúng vậy, để bọn chúng tàn sát nhau, phân ra thắng thua rồi mới đánh với Thiên Mệnh.
- Vòng thứ ba sắp tới, hy vọng đối thủ của Thiên Mệnh là chúng ta, trực tiếp đưa hắn vô tứ cường luôn.
Chiến đấu vòng thứ ba bắt đầu.
Sắp công bố điều mong chờ.
Chùm sáng thứ nhất của cuộc chiến vòng thứ ba chiếu xuống người Lý Thiên Mệnh.
Còn lại bảy người, có bốn là người mình.
Lý Thiên Mệnh có 1.5 cơ hội thoải mái vào tứ cường, không cần chiến đấu.
Tình huống tệ nhất là Lý Thiên Mệnh phải liên tục đấu với ba Tiểu Quỷ Vương mới lấy được Đệ Nhất Thiên Hạ.
Không ngờ rằng . . .
Mọi người càng sợ cái gì thì nó càng xuất hiện.
Tia sáng thứ hai chiếu lên người Hắc Ảm.
Trong một chốc, toàn trường ồn ào.
Hiên Viên Vũ Thành nói:
- Vậy là tương đương với Lý Thiên Mệnh phải đánh bại Hắc Ảm mới có thể tiến tứ cường.
Lâm Tịch Tịch nói:
- Còn lại sáu người, xác suất Bạch Nhiêu và Diêm La đụng độ nhau quá thấp, tức là, hai người kia chắc chắn vào tứ cường. Dù Thiên Mệnh thắng, trong tứ cường có hai Tiểu Quỷ Vương, xác suất hắn bắt buộc phải liên tục đánh với ba người quá cao.
Triệu Thiên Hành nói:
- Chúng ta có nên cố gắng hết sức chặn lại giúp hắn, tiêu hao đối thủ không? Cứ thế này thì hắn chịu thiệt quá.
Lý Thiên Mệnh nghe lời của bọn họ, vội nói:
- Tuyệt đối đừng! Không sao, ta có thể chống đỡ, tốt nhất đừng mạo hiểm.
- Ừm, tin tưởng ngươi, Thiên Mệnh!
Có câu nói của Lý Thiên Mệnh, bọn họ mới an tâm.