Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1092 - Chương 1092 - Sống Chết Của Chúng Ta

Chương 1092 - Sống chết của chúng ta
Chương 1092 - Sống chết của chúng ta

Oong oong oong!

Ngay sau đó, kết giới Cửu Long Bàn Thần bắt đầu công kích bọn họ.

Nhưng, Hiên Viên Đạo rất nhanh xuất hiện, giải trừ công kích từ kết giới.

Hiên Viên Đạo trầm giọng nói:

- Âu Dương, ngươi đi ra ngoài trước.

- Vâng. Tông chủ, xin lỗi!

Âu Dương Kiếm Vương đành phải rời đi.

Vừa rồi trong kết giới Cửu Long Bàn Thần chỉ có cường giả của Thái Cổ Hiên Viên thị và Phương Thái Thanh, Kiếm Vô Ý. Với quan hệ của nhóm Âu Dương Kiếm Vương và Độc Cô Tẫn, chắc chắn sẽ đuổi lão ra ngoài trước.

Sắc mặt Hiên Viên Đạo xanh mét, gã hỏi:

- Hắn mở ra kết giới đưa ngươi vào?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Tự ta mở ra.

- Ngươi?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đúng rồi, thiên phú đặc biệt.

- Ài.

Hiên Viên Đạo thở dài, vẫy tay ra hiệu Lý Thiên Mệnh đi theo mình.

Giọng Hiên Viên Đạo khàn khàn:

- Lần này phiền phức rồi, Phương Thanh Ly nói tôn thần tách làm hai, một phần hóa thành lửa đốt vào người của Độc Cô Tẫn, một phần khác thì dường như mất đi thần hồn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tông chủ, không sao đâu, tôn thần trở về trên người của ta.

- Có ý gì?

- Một lúc sau tông chủ liền biết.

- Được rồi.

Bọn họ cùng bước chân vào Nhiên Linh Cung hoang tàn.

Có thể trông thấy vài Tam Nguyên Kiếp Lão Thái Cổ Hiên Viên thị sắc mặt ủ rũ, một số người mang theo vết thương.

Toàn bộ Nhiên Linh Cung một mảnh hỗn độn.

Lần này hộ thần đã chứng minh sự trung thành của Thái Cổ Hiên Viên thị.

Mặc kệ người bên ngoài như thế nào, ít nhất người trong kết giới bây giờ đều là người ủng hộ tôn thần.

Hiên Viên Đạo mang theo Lý Thiên Mệnh một đường đi vào.

Lý Thiên Mệnh lại lần nữa nhìn thấy phượng hoàng màu xanh của Phương Thanh Ly.

Con phượng hoàng này lần thứ hai toàn thân vết máu, một bên cánh gần như bị cắn đứt, hiển nhiên đã bị thương nặng.

Dưới thân phượng hoàng là Phương Thanh Ly đẫm máu, trên người còn rực cháy lửa màu máu.

Phương Thanh Ly hấp hối, cố gắng bảo vệ Tiên Thiên Thần Thai ở sau lưng.

- Tôn thần, lão nô có tội, lão nô không thể bảo vệ ngài trọn vẹn!

Phương Thanh Ly rơi lệ như mưa, lệ máu lẩn vào nhau, bờ vai run run.

Khi Phương Thanh Ly quỳ lạy dập đầu thì một luồng linh thể từ trên người Lý Thiên Mệnh chuyển dời đến Tiên Thiên Thần Thai.

Khương Phi Linh dụi mắt, vịn Lý Thiên Mệnh đứng lên.

Tiếng cười của Khương Phi Linh lạnh băng, diễn giống hệt tôn thần:

- Hoảng cái gì? Một tiểu bối tầm thường mà muốn làm chết ta? Ha ha.

- Tôn thần!!

Phương Thanh Ly mừng rỡ, Hiên Viên Đạo trực tiếp quỳ xuống.

Trong mắt Phương Thanh Ly tràn đầy sùng kính:

- Thủ đoạn của tôn thần thật sự là không thể tưởng tượng, hèn gì Độc Cô Tẫn nói hắn không thành công!

Dù sao đối với bọn họ thì thân thể tách làm hai là điều rất kỳ lạ.

Trong móng tay của Hiên Viên Hi ngày xưa cũng có mười loại năng lực.

Nhưng đó là chuyện mười vạn năm trước, phỏng chừng không có tư liệu lịch sử ghi chép lại.

Độc Cô Tẫn lần thứ hai ám sát thất bại, ngược lại khiến bọn họ càng thần hóa Khương Phi Linh hơn.

Nói thật ra, nàng từng làm thần, bây giờ rất cần hư trương thanh thế để kinh sợ thiên hạ.

Thật ra Lý Thiên Mệnh vẫn cảm thấy cho Phương Thanh Ly ở bên cạnh Khương Phi Linh thì cực kỳ không ổn, dù sao bà là người của Thái Thanh Phương thị, hơn nữa bà cho rằng Lý Thiên Mệnh giết đệ tử và tôn tử của mình. Lý Thiên Mệnh từng nói cho Hiên Viên Đạo nghe ý tưởng này, nhưng nhóm Hiên Viên Đạo tin tưởng tuyệt đối lòng trung thành của Thị Thần Điện Chủ với tôn thần.

Hôm nay, Phương Thanh Ly lần thứ hai thề sống chết bảo vệ Khương Phi Linh đã chứng minh được điểm này.

Lý Thiên Mệnh không rành về Thị Thần Điện, nhưng nay xem ra có vẻ như họ thật sự thề sống chết trung thành.

Thoạt nhìn Phương Thanh Ly suýt bỏ cả mạng sống.

Các cường giả của Thái Cổ Hiên Viên thị đều nhìn thấy thủ đoạn này của Khương Phi Linh, rất hiển nhiên, trong mắt bọn họ tăng thêm tôn kính và sùng bái nàng, e rằng quyết tâm trong lòng càng thêm kiên cố.

Khương Phi Linh quyết định rèn sắt khi còn nóng, nói:

- Thật ra cũng không có gì, có người cách cục quá thấp, ánh mắt thiển cận, người như thế bại lộ càng tốt. Qua mười vạn năm mà ta còn có thể sống lại, bằng vào nanh vuốt sâu bọ đó sao có thể làm gì được ta? Chờ thêm một thời gian nữa, trong khoảng thời gian này kẻ nào nhảy nhót nhiều, kẻ nào hai lòng thì ta đều thấy rõ, đến lúc đó chậm rãi tính sổ.

- Tôn thần tại thượng!

Mọi người lần lượt quỳ dưới đất.

Thật ra Khương Phi Linh chưa bao giờ chân chính tức giận.

Lần này nói ra câu nói này, đám người không biết sâu cạn cảm thụ được nghẹt thở.

Khi Khương Phi Linh nói câu này, Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý vừa lúc từ bên ngoài trở về, hai người đều nghe thấy.

Hai người quỳ trên mặt đất, cúi đầu:

- Tôn thần, Độc Cô Tẫn đã chuẩn bị bảo bối chạy trốn nên chúng ta không đuổi theo kịp.

Khương Phi Linh hỏi:

- Sau đó thì sao?

Phương Thái Thanh nói:

- Sau đó . . . phế bỏ tất cả chức vị của Độc Cô Tẫn, đuổi ra Thần Tông, xếp vào hàng tội phạm quan trọng, truy sát suốt đời!

Khương Phi Linh nói:

- Không cần, chờ đến lúc ta sẽ tự mình giải quyết lão.

- Rõ!

Khương Phi Linh nói:

- Các vị, đường đường Đệ Nhất Thần Vực, nếu như nhát như chuột, co ro sợ chiến thì thẹn với liệt tổ liệt tông. Nên làm như thế nào, trong lòng mọi người rõ ràng. Ta sẽ không bạc đãi người có công, càng sẽ không bỏ qua kẻ có tội!

Giọng của Khương Phi Linh không lớn, nhưng có sức mạnh đánh vào linh hồn.

Dù sao nàng có thân phận tôn thần thêm vào, xét cho cùng thì nàng luôn bí ẩn với những người ở đây.

Bao gồm bản lĩnh mà nàng dùng để đối phó Độc Cô Tẫn.

Khiến rất nhiều người ý thức được, thật ra tôn thần còn có vô hạn khả năng.

Những lời Khương Phi Linh nói hôm nay thật ra đã thảo luận với Lý Thiên Mệnh rồi.

Nếu như có cơ hội, xác thực nên tạo dựng chút uy nghiêm, khiến những người này có tin tưởng.

Lý Thiên Mệnh và nàng đều ở trong cục, không thể xa chạy cao bay, muốn sống tiếp, chỉ có thể khiến Thái Cổ Thần Vực vùng lên kháng chiến.

Mọi người đều đang tìm cơ hội.

Thái Cổ Thần Tông không yếu như thế, đặc biệt là Đệ Nhất Thiên Hạ Hội lần này, Lý Thiên Mệnh cơ hồ đoàn diệt năm Thần Vực, là ra oai phủ đầu.

- Rõ!

Đám người Phương Thái Thanh, Hiên Viên Đạo và Kiếm Vô Ý quỳ gật đầu.

Còn về người nào nghe lọt tai, người nào thầm chột dạ thì không biết.

Có lẽ ở trong lòng bọn họ, cho đến nay tôn thần giống như thiếu nữ hơn, nhưng trong vụ Độc Cô Tẫn ám sát hôm nay, nàng biểu hiện ra bình tĩnh, và những lời vừa nói đã bày ra khả năng kiểm soát của nàng.

Không chừng đây là nàng bày mưu lập kế thì sao?

Khương Phi Linh lạnh nhạt nói:

- Dọn dẹp đi.

Nàng nhìn qua Lý Thiên Mệnh, nói:

- Ngươi đi theo ta.

- Vâng, tôn thần!

Đã nói đến tận đây cũng đủ rồi.

Nói thật lòng, nàng dám bắt lấy cơ hội biểu hiện, cho đám người Phương Thái Thanh một lời khuyên, khiến Lý Thiên Mệnh rất bội phục nàng.

Trong thời gian này Khương Phi Linh thật sự rất cố gắng, luôn suy nghĩ làm cách nào để mình và Lý Thiên Mệnh sống sót trong cục diện như vậy.

Bây giờ gián điệp ẩn núp đã thất bại, lộ mặt.

Nhưng ai biết được có còn người cùng chung ý tưởng với Độc Cô Tẫn không?

Tôn thần mà chết, năm Thần Vực không có viện cớ khai chiến, chiến tranh mà không có lý do chính đáng sẽ ảnh hưởng sĩ khí.

Độc Cô Tẫn lẻ loi một mình, cho nên lão có thể tùy tiện hành động.

Mấy người khác không hành động phải chăng vì sau lưng dính líu quá nhiều, một khi thất bại sẽ liên lụy toàn tộc?

Nhưng Độc Cô Tẫn là cường giả ba hàng đầu của Thần Tông, lão thất bại vì Nhiên Linh của Khương Phi Linh, gián điệp về sau rất khó lại đụng tới nàng.

Bình Luận (0)
Comment