Ngay sau đó, Quỷ Vương áo đỏ của Cửu Cung Quỷ Tông bỗng nhiên nhìn về hướng tông chủ Tưởng Nguyên Quân của Ngũ Hành Đạo Tông và tông chủ Lâm Quân Thiên của Bát Quái Tâm Tông.
- Tưởng tông chủ, Lâm tông chủ, vừa lúc tiện đường, về chung không? Có chút việc nhỏ muốn tâm sự mỏng với hai vị.
Lời này vừa nói ra, toàn trường tĩnh mịch.
Lãnh thổ của Ngũ Hành Địa Tông và Bát Quái Tâm Tông đúng là tiếp giáp với Cửu Cung Quỷ Tông.
Muốn nói tiện đường cũng không sai, nhưng trên đường về ai biết gã muốn làm cái gì?
Đây rõ ràng là ép hai tông môn cùng về.
Nói thật lòng, ngay cả Lý Thiên Mệnh đều nghe hiểu, Cửu Cung Quỷ Tông nói ra câu đó trước công chúng là một loại bức ép hai vị này.
Hoặc nên nói là tối hậu thư?
Hai vị tông chủ chưa trả lời, Thiên Nguyên tông chủ Phương Thái Thanh đã lên tiếng:
- Vậy sao? Trùng hợp thật, ta cũng có chút chuyện muốn bàn với hai vị tông chủ, hay là các vị bằng hữu Cửu Cung Thần Vực chờ bọn họ thêm vài ngày được không?
Quỷ Vương áo đỏ mỉm cười hỏi:
- Phương tông chủ có chuyện quan trọng cần bàn với họ sao?
Phương Thái Thanh gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Chờ thêm vài ngày?
Sao Cửu Cung Quỷ Tông chịu đợi, nếu chờ được thì không phải tiện đường.
Quỷ Vương áo đỏ nói:
- Vậy phải xem hai vị tông chủ lựa chọn nói chuyện với ai.
Phương Thái Thanh cố níu giữ:
- Huyết Ý Quỷ Vương cần gì sốt ruột? Ở lâu vài ngày còn có thể thưởng thức cảnh tuyết bao la hùng vĩ của Thái Cực Phong Hồ ta, Cửu Cung Thần Vực ở phía nam đại lục, quanh năm không tuyết rơi, có thể ở lại đây ngắm mà.
- Đệ Nhất Thiên Hạ Hội kéo dài một tháng, ta nhìn chán đến muốn nôn.
Khi Quỷ Vương áo đỏ nói chuyện thì ánh mắt luôn nhìn chăm chú hai vị tông chủ.
Đừng nghe đối thoại của bọn họ có vẻ thân thiện, thật ra là một trận tranh phong liên quan sống chết của ức vạn người.
Phương Thái Thanh nói khéo léo, Cửu Cung Quỷ Tông thì buông lời cứng rắn, gần như là ép hỏi.
Đi hay ở?
Lý Thiên Mệnh hồi hộp nhìn hai vị tông chủ.
Đám thanh niên bọn họ gan dạ dám làm, còn trưởng bối thì sao?
Tưởng Nguyên Quân và Lâm Quân Thiên liếc nhau.
Cuối cùng gấu mèo nhỏ vội nói:
- Ngại quá, hai vị, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội chỉ là Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, nếu có chuyện quan trọng hãy cử sứ giả đến Ngũ Hành Thần Vực chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Trong Ngũ Hành Địa Tông còn có chuyện quan trọng, ta cần nhanh chóng trở về xử lý, thứ lỗi.
Lâm Quân Thiên nói:
- Xin lỗi, Bát Quái Tâm Tông của ta cũng vậy.
Huyết Ý Quỷ Vương cười nói:
- Vậy sao, ha ha, hai vị đúng là người bận rộn.
Tưởng Nguyên Quân nói:
- Quỷ Vương nói đùa.
Phương Thái Thanh nói:
- Nếu hai vị đều có việc gấp thì hôm khác gặp mặt vậy.
- Hôm khác gặp.
- Tiễn các vị.
- Cáo từ.
Ánh mắt bọn họ giao nhau, mọi mạo hiểm đều giấu trong sóng ngầm hùng dũng.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết, hai vị tông chủ không lập tức đồng ý Quỷ Vương thì đã là một loại từ chối.
Bởi vì bọn họ không có tư cách từ chối Cửu Cung Thần Vực.
Tất cả điều này rất có thể đều là hắn tranh thủ mới có được!
Nếu hai vị tông chủ bị Cửu Cung Thần Vực mang đi thì con đường tương lai của Thái Cổ Thần Tông hung hiểm.
Bây giờ dù hai vị tông chủ mang theo cường giả của tông môn vội vàng rời đi, ít nhất Thái Cổ Thần Tông còn hy vọng!
- Cung tiễn các vị!
Khi các cường giả của tám Thần Vực đi hết, đám Kiếp Lão của Thái Cổ Thần Tông đồng thanh hét một câu, thanh thế rung trời.
Đây không phải đưa tiễn mà là tuyên bố, bày ra uy thế.
Tiếng nổ rung trời thổi quét, khiến vạt áo các cường giả của tám Thần Vực bay phần phật.
Bọn họ cảm giác như bị một ngọn núi đụng vào lưng.
Có người táo bạo, có người cười nhạt.
Đệ Nhất Thiên Hạ Hội kết thúc, đã xé rách mặt.
Không ai kết luận được sắp tới sẽ phát sinh sự tình gì.
Lý Thiên Mệnh hoang mang phát hiện tại sao đám Kiếp Lão còn ở lại Tam Nguyên chiến trường, vẫn chưa chịu di?
Bọn họ đứng cùng nhau như đang chờ đợi cái gì.
Thời gian trôi qua.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tại sao không đi?
Dịch Tinh Ẩn đáp:
- Chờ người.
- Chờ ai?
Dịch Tinh Ẩn trả lời:
- Đồng minh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Là sao?
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Đến lúc này rồi thì làm gì có chuyện trung lập? Cửu Cung Quỷ Tông đã hạ tối hậu thư, sau khi ba tông chủ kia rời đi, hoặc là nhanh chóng đi xin lỗi Cửu Cung Quỷ Tông, hoặc là quay lại đây đàm phán với chúng ta.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu:
- Nói cũng đúng, không thể nào đứng ngoài cuộc nữa, dù sao năm Thần Vực không còn kiên nhẫn. Đệ Nhất Thiên Hạ Hội vốn là cho bọn họ biết mùi, làm kinh sợ bọn họ.
Nếu đúng là thế thì sắp tới là lúc căng thẳng nhất.
Người của ba tông môn kia có trở về hay không?
Nếu như không trở lại thì sau này là kẻ địch rồi.
Thái Cổ Thần Vực sẽ bị tám Thần Vực vây công.
Đến lúc đó, ba tông chủ kia nhất định sẽ là vật hy sinh.
Nếu như trở về, chứng minh bọn họ lựa chọn cùng Thái Cổ Thần Vực sóng vai tử chiến.
Đối với nhóm người Lý Thiên Mệnh thì đây là chuyện hạnh phúc nhất.
Thời gian trôi qua rất chậm, nỗi lòng của mỗi người rối bời.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Phương Thái Thanh.
Mặc kệ trước kia gã nghĩ như thế nào, ít nhất hiện tại gã là Thiên Nguyên tông chủ của Thái Cổ Thần Tông, đứng cùng một lập trường với mọi người.
Một canh giờ, hai canh giờ . . .
Bão tuyết ngừng, màn đêm buông xuống, một mảnh tĩnh mịch.
Ngay cả Thái Cực Phong Hồ sôi trào cũng dần lắng xuống.
Tuy rằng rất nhiều người còn đang chúc mừng, nhưng âm thanh không lớn.
Nhiều người trẻ tuổi có lẽ không biết khoảng thời gian sau Đệ Nhất Thiên Hạ Hội mới là phút quyết định số phận của Thái Cổ Thần Tông.
Bọn họ sẽ trở về chứ?
Lý Thiên Mệnh đứng trong tuyết, hắn nhìn phương xa, không chớp mắt cái nào.
Khương Phi Linh Phụ Linh trên người hắn, lặng lẽ cầu nguyện:
- Nhất định phải trở về, nhất định phải trở về!
Lý Thiên Mệnh hít sâu một hơi, vẻ mặt khó chịu nói:
- Linh Nhi, đã bốn canh giờ, nếu bọn họ muốn quay về thì không cần lâu như vậy. Đáp án đã hiện ra rồi, về sau đơn độc tiến lên, chỉ có mỗi mình Thái Cổ Thần Vực. Bọn họ lựa chọn khuất phục trước số phận, ài, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng bị buộc đứng thành hàng, dù có thể xin sống tạm một lúc nhưng sớm muộn gì đều sẽ trả giá đắt sao? Kẻ yếu mà muốn sinh tồn nương dựa vào khuất phục thì chỉ là giấc mơ mùa xuân! Năm Thần Vực thù dai hơn ai hết.
Khương Phi Linh kiên nhẫn nói:
- Ca ca hãy tin tưởng bọn họ, tuy qua bốn canh giờ, nhưng bọn họ rất có thể đang giãy giụa do dự. Dù sao bọn họ không phải gánh vác sống chết của một người mà là sống còn của toàn bộ Thần Vực, phải thông cảm cho họ, bọn họ đều không dễ dàng. Mỗi người trong thời loạn này đều khó xử.