Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1106 - Chương 1106 - Quần Ma Loạn Vũ

Chương 1106 - Quần ma loạn vũ
Chương 1106 - Quần ma loạn vũ

Lý Thiên Mệnh nói:

- Lòng dạ của nàng quá tốt, nhưng có đôi lúc tưởng tượng thì đẹp lắm mà hiện thực rất tàn nhẫn. Nếu bọn họ lựa chọn chúng ta sẽ phải hứng chịu lửa giận mãnh liệt nhất của năm Thần Vực, bốn tông môn chúng ta cộng lại thực lực chỉ cỡ một phần hai bên họ. Tuy lựa chọn chiến đấu sẽ có hy vọng, nhưng nếu chết chắc thì nhiều người thà chết muộn vài ngày, sống được một ngày hay một ngày, rất ít người có dũng khí chiến đấu.

Khương Phi Linh tràn ngập lo âu nói:

- Không phải, ta tin tưởng bọn họ, tin tưởng ca ca! Bọn họ nhất định sẽ trở về!

- Tin tưởng ta?

Khương Phi Linh nói:

- Đúng, ca ca ở trong Địa Ngục chiến trường đã trợ giúp đệ tử của bọn họ, trong Tam Nguyên chiến trường chinh phục đệ tử khắp thiên hạ. Ca ca là tượng trưng của Hiên Viên Đại Đế, những gì ca ca làm chắc chắn bọn họ đều nhìn thấy. Ca ca, phải tin tưởng trên đời này có thật nhiều người sẽ cùng chúng ta tiến lên, tuyệt đối đừng bi quan! Chúng ta tuyệt đối không cô đơn trên con đường này. Còn có nhóm Triệu Thiên Hành, Lâm Tịch Tịch, chẳng những là người trẻ tuổi nhiệt huyết phương cương, có gan đấu tranh với số phận, mọi người đều như nhau.

- Linh Nhi, muội quá thuần khiết, quá sạch sẽ . . .

Theo thời gian trôi qua, hy vọng trong lòng Lý Thiên Mệnh đã rất nhỏ bé.

Ban đêm sâu thẳm, hơn mười vạn người chờ mòn mỏi.

Ánh mắt của bọn họ càng lúc càng tối xuống.

Âu Dương Kiếm Vương nói:

- Thôi, lấy một chọi tám, chết oanh liệt thì có sao?

Thiên địa lại tĩnh mịch.

Thê lương, phẫn uất!

Khi trời về khuya, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn bỏ cuộc.

Phương Thái Thanh khoát tay nói:

- Giải tán!

- Ừm!

Nhiều người ủ rũ.

Sau hôm nay là con đường không thể quay đầu.

Tán, tán!

Lý Thiên Mệnh xoay người.

Khương Phi Linh kêu lên:

- Ca ca, không thể đi!

- Linh Nhi?

Giọng của Khương Phi Linh hơi nghẹn ngào nói:

- Ta muốn chờ thêm đã, cầu xin ca ca, ta muốn chờ tiếp, ta không muốn thua, không muốn mất đi hy vọng!

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Được.

Trong gió lạnh, một mình Lý Thiên Mệnh đứng trên đỉnh chóp Tam Nguyên chiến trường nhìn về hướng tám Thần Vực rời đi.

Sau lưng hắn là hơn mười vạn Kiếp Lão tụm năm tụm ba lục tục rời đi.

Hiên Viên Ngu kêu hắn một tiếng:

- Đi thôi.

Lý Thiên Mệnh lắc đầu:

- Không.

Nàng đành ở lại bên hắn.

Thời gian lại tĩnh lặng.

Bóng đêm hoàn toàn bao phủ Thái Cực Phong Hồ.

Ngay sau đó!

- Linh Nhi, nhìn kìa!!!

Lý Thiên Mệnh kích động đến mức gọi tên của nàng ra.

May mắn không ai chú ý.

Bởi vì hai chữ ‘nhìn kìa’ mang theo vô hạn vui sướng bất ngờ và hy vọng khiến đám người đang định rời đi bỗng giật bắn người.

Bọn họ ôm hy vọng to lớn ngoái đầu nhìn.

Trong hắc ám, một nhóm người bay về phía Thái Cực Phong Hồ.

- Là bọn họ, bọn họ đến!

Từng tiếng hét hưng phấn thắp sáng trái tim của Thái Cực Phong Hồ.

Toàn bộ tông môn trong khoảnh khắc sục sôi máu nóng.

- Ca ca!

Phút giây đó, Khương Phi Linh mừng muốn khóc.

Rốt cuộc không cần tuyệt vọng.

Bọn họ đến, đến rồi!

Lý Thiên Mệnh sốt ruột dùng con mắt thứ ba vì muốn nhìn rõ hơn.

Tam Tài Tiên Tông với San Hô Tiên Tử dẫn đầu ngự không bay tới, đi ở đằng trước nhất.

Bên trái bọn họ là tông chủ của Ngũ Hành Địa Tông Tưởng Nguyên Quân, còn có Triệu Thiên Hành, Tưởng Thanh Thanh . . .

Bên phải bọn họ là tông chủ của Bát Quái Tâm Tông Lâm Quân Thiên, còn có Lâm Tịch Tịch . . .

Ba tông môn đều đến!

Một tiếng cười to trút ra nôn nóng trong lòng:

- Thái Cổ Thần Vực hoan nghênh các vị khách quý đến!

Bọn họ vốn rời đi nhưng không chọn đi chung đường với Cửu Cung Quỷ Tông, mà là lặng lẽ trở lại Thái Cổ Thần Tông.

Việc này chứng minh cái gì?

Chứng minh bọn họ cũng muốn đấu tranh, bọn họ lựa chọn cùng Thái Cổ Thần Vực bước trên con đường sống chết này.

San Hô Tiên Tử Bắc Cung Lâm Lam, Tưởng Nguyên Quân, Lâm Quân Thiên sắc mặt nghiêm túc bước đến trước mặt đám người.

- Các vị, chúng ta muốn gặp tôn thần.

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Bắc Cung Lâm Lam đến.

Đám người Thái Cổ Thần Tông liếc nhau.

Yêu cầu này trên thực tế mới là yêu cầu chân thành nhất.

Tôn thần mới là trung tâm của mọi thứ về sau, có ý tưởng gì đều phải nói với tôn thần thì bọn họ mới yên tâm.

Hiện tại căn bản không cần chất vấn lòng thành của họ, đi mà quay về đã là thành tâm rồi.

Phương Thái Thanh nói:

- Được, nhưng chỉ có ba vị được vào Nhiên Linh Cung.

Bọn họ gật đầu:

- Có thể.

Phương Thái Thanh nói với đám người xung quanh:

- Giải tán đi, chờ tin tức.

- Rõ!

Phương Thái Thanh nói:

- Thiên Mệnh hãy đi cùng.

Lý Thiên Mệnh mừng rỡ:

- Vâng thưa tông chủ!

Kết cục này quá tuyệt vời.

Hắn sẽ xin lỗi nhóm người Bắc Cung Lâm Lam, vừa rồi hắn còn thầm mắng họ.

Đoàn người đi hướng Hiên Viên Hồ.

Đến cửa Hiên Viên Hồ, Hiên Viên Ngu đi vào trước để thông báo.

Sau khi nhận được tin, Hiên Viên Đạo tự mình đi ra mở đường, khiến ba vị tông chủ bước vào kết giới Cửu Long Bàn Thần.

Đi cùng có Phương Thái Thanh, Kiếm Vô Ý, Lý Thiên Mệnh.

Trừ bọn họ ra, trong Nhiên Linh Cung chỉ có Thái Cổ Hiên Viên thị.

Trên thực tế Khương Phi Linh đang ở trên người Lý Thiên Mệnh, nhưng không cần thiết giải thích chuyện tôn thần tách thành hai cho bọn họ biết.

Sau khi đến Nhiên Linh Cung, Hiên Viên Đạo khiến bọn họ chờ chốc lát, tiếp đó mang theo Lý Thiên Mệnh đi chỗ Tiên Thiên Thần Thái của Khương Phi Linh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tông chủ, lúc ta lấy được Nhân Hoàng Long Giáp sao ngài bình tĩnh vậy.

Hiên Viên Đạo cười cười:

- Ha ha.

Tất cả đều là ngầm hiểu.

Hiên Viên Đạo nói:

- Nếu hôm nay đàm phán thành công thì ngươi có công đầu, ta đặt cược vào ngươi là rất đúng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chỉ chờ hội đàm sắp tới.

Hiên Viên Đạo nói:

- Tin tưởng tôn thần.

Gã biết tôn thần ở trên người Lý Thiên Mệnh.

Về lại Nhiên Linh Cung, Khương Phi Linh quay về thần thể, ngồi trên ngai tôn quý, lập tức gọi ba vị tông chủ tiến vào.

Lý Thiên Mệnh làm Đế Tử, rốt cuộc có tư cách đứng cạnh Khương Phi Linh vào lúc thế này.

Bắc Cung Lâm Lam, Tưởng Nguyên Quân, Lâm Quân Thiên đi qua hành lang dài, tới trước mặt Khương Phi Linh.

Khi bọn họ ngẩng đầu lên trông thấy Khương Phi Linh thì mí mắt giật nhẹ.

Vẻ ngoài của Khương Phi Linh đẹp tuyệt trần, nói nàng là tôn thần chuyển thế thì chín mươi chín phần trăm người đều tin tưởng.

Ba người cung kính vái chào:

- Bái kiến tôn thần!

- Không cần đa lễ, thưởng chỗ ngồi.

Thật ra trong lòng Khương Phi Linh rất hồi hộp, có Lý Thiên Mệnh ở bên cạnh, nàng mới thả lỏng hơn.

Tôn thần thưởng chỗ ngồi đã xem như cho bọn họ lễ ngộ cao nhất.

Sau khi ngồi xuống, ba người nhìn nhau, cuối cùng từ Bắc Cung Lâm Lam lên tiếng.

Nàng nói:

- Tôn thần, chúng ta trở về đây thì thật ra trong lòng đã có tính toán và lựa chọn. Nhưng chúng ta muốn nghe ý kiến của tôn thần về lần liên hợp này.

Khương Phi Linh nói:

- Ý kiến? Là đang hỏi giả như chúng ta thắng lợi, có thể cho các ngươi cái gì?

Bắc Cung Lâm Lam gật đầu:

- Đúng.

Khương Phi Linh nói:

- Ba vị hãy nhìn vào mắt ta.

Bọn họ ngước đầu lên.

Ánh mắt Khương Phi Linh nghiêm túc gằn từng chữ:

- Ta trải qua mười vạn năm ngủ say, hiện giờ trọng sinh trở về, mục tiêu duy nhất là nhìn thấu thiên đạo, tu lại thần, truy tìm quỹ tích của thủy tổ, đi con đường tu hành thông lên trời. Ta không quan tâm đấu tranh ở thế tục.

Khương Phi Linh nói rất thành khẩn, ánh mắt của một người là cửa sổ tâm hồn, có thể cảm thụ được sự chân thành trong lời nói của nàng.

Bình Luận (0)
Comment