Lý Thiên Mệnh nghe mà không hiểu gì.
Huỳnh Hỏa bĩu môi nói:
- Nghe không hiểu gì hết, tóm lại quá dữ dội.
Mặt Lý Thiên Mệnh chảy mồ hôi nói:
- Ta cũng vậy.
Nhưng không sao, có tâm pháp và kiếm Thần làm mẫu, cứ học theo thôi.
Huỳnh Hỏa nói:
- Không liên quan gì ta, ta còn chưa học xong kiếm thứ hai, ngươi luyện trước đi.
- Vô sỉ!
Con gà này cố ý học chậm vì không muốn động não.
Trong khi chủ nhân và chiến sủng đối thoại thì Lục Đạo Kiếm Thần đã bắt đầu diễn biến kiếm trận.
Ngón giữa của lão rốt cuộc đâm ra ngoài.
- Súc sinh đạo, Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận!
Một kiếm chém ra, chín mãnh thú hung hồn ở phương vị cửu cung trấn áp.
Lục Đạo Kiếm Thần thi triển chín hung hồn đều cao cỡ nghìn thước, con nào cũng là thần thú có một nghìn mắt, cực kỳ hung hãn.
Chỉ riêng một con hung hồn đã đủ sức đồ diệt thế gian, huống chi là chín hung hồn!
Phải biết rằng, mỗi một hung hồn đều do rậm rạp kiếm ý tổ hợp lại.
- Quả nhiên phức tạp hơn hai kiếm trước nhiều. Hai kiếm đầu chỉ cần thể ngộ kiếm ý, còn hai kiếm này thì lấy kiếm làm trận, giống như Cửu Cung Quỷ Tông, phức tạp, phức tạp quá đi!
Lý Thiên Mệnh nhìn mà da đầu tê dại.
Vô vàn kiếm khí tụ thành một con mãnh thú hung hồn thì khó cỡ nào?
Thao Thiết, Cùng Kỳ, Thiên Cẩu . . .
Một kiếm chém ra, chín nghìn hung hồn buông xuống!
Lý Thiên Mệnh nhìn muốn nổ đầu.
Càng khủng bố là Lục Đạo Kiếm Thần lại chém kiếm ra.
- Atula đạo, Ma Thần Atula Kiếm Trận!
Một kiếm này chém ra, hiện ra hai Ma Thần Atula cao vạn thước.
Bọn họ là thần thật sự, trấn áp trên đại lục!
Kiếm trận đó chém ra, Lý Thiên Mệnh cảm giác thiên địa đều bị đè sập.
Lý Thiên Mệnh trực diện Ma Thần Atula, bọn họ cao thượng mà lạnh lùng, làm hắn rung động mạnh, có xung động muốn cúi đầu quỳ lạy, trong lòng đã hoàn toàn bị đánh gục.
Đây là phàm nhân kính sợ Thần Linh thật sự.
Ầm ầm ầm!
Lý Thiên Mệnh cảm thấy trái tim sắp vỡ ra.
- Hung hồn diệt thế, Ma Thần trấn thiên! Nhóc con, ngươi học được chưa?
Giọng nói hùng hồn của Lục Đạo Kiếm Thần phát ra từ miệng của hai Ma Thần, chấn động mạnh bên tai Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh trợn to mắt hỏi:
- Ghê gớm như vậy sao mà học được, tha cho em nhỏ đi!
Lục Đạo Kiếm Thần nói:
- Giỏi lắm, ngươi có lòng cứng cỏi như vậy thì sớm muộn gì sẽ có thành tựu, có thể lĩnh ngộ một phần vạn tinh túy là đã giỏi lắm rồi.
- ???
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Ta nói là ta hoàn toàn không học được!
Lục Đạo Kiếm Thần thu lại kiếm ý, một lần nữa ngồi xuống, nói với Lý Thiên Mệnh:
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có thể làm mẫu thêm vài lần không?
Lục Đạo Kiếm Thần lặp lại:
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
- Lão không có ‘trứng’!
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
- . . .!
Rất hiển nhiên, hết thảy kết thúc.
Lý Thiên Mệnh đã ghi nhớ tâm pháp của hai kiếm trận, ngặt nỗi đầu óc thì vẫn mù mịt.
- Không sao, từ từ luyện, loại kiếm quyết này nên suy xét khi thành thần, ta cách thành thần còn xa, cảm ngộ được đôi chút đã giỏi rồi.
Tâm trạng của Lý Thiên Mệnh khá bình ổn.
Huỳnh Hỏa nói:
- Chàng trai, mau luyện đi, luyện xong sao chép lại cho ta.
- Dẹp đi!
Lý Thiên Mệnh mang theo hai kiếm trận rời khỏi Lục Đạo Kiếm Cung.
Lục Đạo Kiếm Cung quay về yên tĩnh.
Lục Đạo Kiếm Thần khép mắt lại, ngồi xếp bằng ở chính giữa, dần dần hóa thành một tảng đá.
. . .
Lý Thiên Mệnh trở về Nhiên Linh Cung, lén gần gũi với Khương Phi Linh nửa ngày.
Hắn cảm giác chính mình nghỉ ngơi điều dưỡng đã đủ, thế là lại đến Tà Ma địa cung.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn này không hổ là thứ theo phụ thân ta luân hồi kiếp thứ nhất, thức hải linh hồn của ta có Thần Hồn Tháp trấn giữ, nhưng thời gian lâu vẫn bị ảnh hưởng, ta phải hạn chế lại.
Huỳnh Hỏa nghiêm trang nói:
- Đúng rồi, dù là người hay việc đều không thể sốt ruột.
Meow Meow cười gian hỏi:
- Kê ca, ngươi nói người là ai?
Huỳnh Hỏa nhếch mỏ gà:
- Không thể nói.
Lý Thiên Mệnh lườm nó:
- Biến thái! Đặc biệt là ngươi, Huỳnh Hỏa! Làm hỏng không khí trong không gian bản mệnh của ta!
Trong Tà Ma địa cung, vì lần trước Lý Thiên Mệnh đã dặn nên không có ai ở đây.
- Tiếp tục.
Hắn lấy ra Tà Ma Tỏa Liên quấn quanh Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, tiếp tục hấp thu.
Một ngày, hai ngày . . .
Thời gian từ từ trôi qua.
Quá trình này rất dài dòng.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Nhìn lâu vẫn cảm thấy hơi xây xẩm mặt mày.
Hắn cảm giác chính mình dần dần rơi vào trong đó.
Hắn không biết, giờ phút này có một thiếu nữ áo đen đứng dưới Thiên Nguyên Thần Sơn, bên cạnh là thú bản mệnh của nàng.
Đó là Thái Cổ Tà Ma!
Ngày thứ ba, ngày thứ tư . . .
Lý Thiên Mệnh càng lún càng sâu.
Dường như Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn đang chống cự lần cuối.
Khi nó bị hấp thu tinh khí thì nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Thiên Mệnh.
Không biết từ khi nào, tròng mắt của hắn phủ lên một lớp sương đỏ.
Sương đỏ càng lúc càng dày đặc, hóa thành từng sợi tơ máu đâm vào phần tròng mắt trắng.
Lý Thiên Mệnh dự định đến ngày thứ năm sẽ rời đi, nhưng dường như không đi được nữa.
Trong đầu có nhiều âm thanh, những âm thanh đó dụ dỗ hắn từng bước đi hướng vực sâu.
- Tiếp tục, tiếp tục, sẽ thành công, cơ hội cuối cùng!
Bên dưới Thiên Nguyên Thần Sơn, Thái Cổ Tà Ma siêu hưng phấn, trong mắt bắn ra tia sáng đỏ đậm.
Nó biết nếu còn không ra tay thì vĩnh viễn không có cơ hội.
Nét mặt của Lâm Tiêu Tiêu hơi bất an, nhiều lần muốn nói lại thôi.
- Dây dưa hắn thêm vài ngày, gieo ý chí của ta cắm rễ sâu vào thần hồn của hắn! Tộc Thiết Thiên này quá yếu, nhỏ yếu như thế mà dám ăn cắp con mắt của ta, đúng là mơ tưởng viễn vông!
Thái Cổ Tà Ma dốc hết sức liều một phen.
Chớp mắt đã qua mười ngày.
Thái Cổ Tà Ma hưng phấn nói:
- Được rồi, hắn đã đánh mất bản thân! Tiêu Tiêu, chúng ta trực tiếp đi lối ra Địa Nguyên tông ở Trạm Tinh Cổ Lộ, ta khiến hắn đến hội hợp với ngươi.
Lâm Tiêu Tiêu hỏi:
- Ừ, biết, chúng ta chỉ cướp xiềng xích thôi, đúng chứ?
Thái Cổ Tà Ma nói:
- Yên tâm đi.
Lâm Tiêu Tiêu và Thái Cổ Tà Ma lặng lẽ rời đi.
Còn Lý Thiên Mệnh thì đi ra Tà Ma địa cung, thẳng hướng Trạm Tinh Cổ Lộ.
Phía sau lưng hắn còn có Kiếm Vô Phong và Hiên Viên Ngu.
Bình thường khi Lý Thiên Mệnh tu luyện trong mấy chỗ này thì bọn họ sẽ đứng ở cửa trông chừng.
Lý Thiên Mệnh như mọi khi, vào Trạm Tinh Cổ Lộ.
Trừ mắt hơi đỏ ra, trông hắn không có gì lạ.
Nhưng lần này Lý Thiên Mệnh không đi Phồn Tinh Trì mà hướng tới Địa Nguyên tông.
Không bao lâu sau, Lý Thiên Mệnh ra khỏi Địa Nguyên tông, đi vào hoang dã.
Trong khe núi trước mặt hắn đã có một thiếu nữ áo đen đang chờ.
Khi thấy Lâm Tiêu Tiêu, mắt Lý Thiên Mệnh lóe tia sáng, nhưng rất nhanh trở lại bình tĩnh.
Hắn đi tới trước mặt Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu vươn tay ra:
- Đưa Tà Ma Tỏa Liên cho ta.
Lý Thiên Mệnh lấy Tà Ma Tỏa Liên ra khỏi không gian bản mệnh, đặt vào tay Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu cắn răng, xoay người đi.
Thái Cổ Tà Ma bỗng lên tiếng:
- Tiêu Tiêu, chờ đã!
Lâm Tiêu Tiêu cảnh giác hỏi:
- Muốn gì?
Trong lòng nàng có linh cảm không may, vội vàng quay đầu.
Chỉ thấy Lý Thiên Mệnh lấy ra Đông Hoàng Kiếm, thế nhưng đâm về phía trái tim của mình.
- Vũ U!
Lâm Tiêu Tiêu biết ngay là Thái Cổ Tà Ma muốn hoàn toàn điều khiển Lý Thiên Mệnh, khiến hắn tự sát.
Thái Cổ Tà Ma thậm chí bay ra khỏi không gian bản mệnh của Lâm Tiêu Tiêu.