Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1114 - Chương 1114 - Con Rối Của Thái Cổ Tà Ma

Chương 1114 - Con rối của Thái Cổ Tà Ma
Chương 1114 - Con rối của Thái Cổ Tà Ma

Đôi mắt đỏ máu của Thái Cổ Tà Ma giao nhau với đôi mắt của Lý Thiên Mệnh, vô hạn cường hóa loại điều khiển này.

- Đi chết đi, tộc Thiết Thiên! Dám ăn cắp mắt của ta, khiến ngươi chết không toàn thây!

Khi Thái Cổ Tà Ma lẩm bẩm thì đôi mắt gần sát Lý Thiên Mệnh, gió xoáy màu máu mạnh mẽ từ trong mắt của nó di chuyển vào mắt của Lý Thiên Mệnh.

Dưới sự khống chế của Thái Cổ Tà Ma, trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh dùng sức mạnh và tốc độ càng mãnh liệt đâm kiếm.

Lâm Tiêu Tiêu sắp điên, nàng không ngờ Vũ U to gan như vậy, ở đây là Thái Cổ Thần Tông vậy mà nó dám giết Lý Thiên Mệnh!

Mắt thấy Lý Thiên Mệnh sắp chết tới nơi.

Trong tích tắc!

Lưỡi của Đông Hoàng Kiếm đột nhiên thay đổi phương hướng, tách làm hai đâm vào mắt của Thái Cổ Tà Ma.

Phập!

Song kiếm khoảnh khắc xuyên thủng con ngươi.

Máu tươi tung tóe!

- Grào!

Thái Cổ Tà Ma hung hăng gầm lên, toàn thân căng cứng.

Đông Hoàng Kiếm đâm nát đôi mắt của nó.

Cảnh này khiến Lâm Tiêu Tiêu giật mình đến ngây người.

Khi Lâm Tiêu Tiêu ngẩn ngơ thì Tà Ma Tỏa Liên trên tay nàng bay ra, trở về tay Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh bỗng vung Tà Ma Tỏa Liên, roi kéo dài nghìn thước, giây lát trói gô Thái Cổ Tà Ma.

Mũi nhọn màu đen đâm vào máu thịt của nó, siết ra vô số vết máu.

Cùng lúc đó, Kiếm Vô Phong và Hiên Viên Ngu một trước một sau xuất hiện ở gần đó, hoàn toàn phong kín đường chạy trốn của Lâm Tiêu Tiêu và Thái Cổ Tà Ma.

Việc đến hiện giờ, Lâm Tiêu Tiêu và Thái Cổ Tà Ma đã rõ, bọn họ bị Lý Thiên Mệnh tính kế.

- Không thể nào, ta rõ ràng đã khống chế ngươi, không thể nào!

Thái Cổ Tà Ma gào thét, điên cuồng lăn lộn trên mặt tuyết, lôi đình màu máu bắn ra hình thành quả cầu tia chớp đỏ to lớn.

- Ngươi là một con súc sinh, cầm thú mà muốn đấu với ta?

Lý Thiên Mệnh buồn cười, hắn thu ngắn Tà Ma Tỏa Liên lại, trói chặt Thái Cổ Tà Ma.

Lần này tranh phong, Lý Thiên Mệnh đã thắng.

Thái Cổ Tà Ma mới đến Sinh Tử Kiếp cảnh không lâu, căn bản không thể chống lại sức mạnh của Lý Thiên Mệnh.

Hơn nữa Hiên Viên Ngu, Kiếm Vô Phong đang ở bên cạnh.

Đúng thế, lần này là một cái cục mà Lý Thiên Mệnh tương kế tựu kế đặt ra.

Lý Thiên Mệnh vốn định ở trong Tà Ma địa cung năm ngày rồi đi, hắn không phải loại người nôn nóng sốt ruột.

Nhưng khi đó giọng nói của Thái Cổ Tà Ma xuất hiện.

Thế là Lý Thiên Mệnh giả vờ bị điều khiển.

Trên thực tế, linh hồn của hắn có Thần Hồn Tháp trấn giữ, dù hơi chóng mặt, ý chí mơ hồ, nhưng tuyệt đối không thể nào thành con rối của đối phương.

Cuối cùng Lý Thiên Mệnh đã hiểu tại sao Hiên Viên Vũ Hành nhập ma.

Nói thật, khoảnh khắc trông thấy Lâm Tiêu Tiêu thì hắn rất thất vọng.

Hắn luôn biết nàng có bí mật, nhưng tuyệt đối không ngờ bí mật của nàng liên quan đến cái chết của Hiên Viên Vũ Hành và Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.

Lý Thiên Mệnh quấn chặt Thái Cổ Tà Ma, cười khẩy nói:

- Nghe ngươi nói thì ngươi là Thái Cổ Tà Ma? Sống thảm thế?

Hắn tương kế tựu kế, tự nhiên phải tìm hiểu rõ thân phận của nó rồi mới phút cuối bùng nổ.

Khi Lý Thiên Mệnh nghe bốn chữ Thái Cổ Tà Ma, trong lòng hắn đã dậy sóng dữ.

Nó thậm chí biết hắn là tộc Thiết Thiên!

Tức là nó vì lấy lại con mắt mà vẫn luôn ngủ đông ở bên cạnh mình, tính kế chính mình!

Rõ ràng, bởi vì hắn có Tà Ma Tỏa Liên trợ giúp nhanh chóng cướp lấy Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, nó bị buộc phải được ăn cả ngã về không.

Lần trước thấy trạng thái tinh thần của Lý Thiên Mệnh không tốt, nên Thái Cổ Tà Ma cho rằng có thể phát động một kích trí mạng.

Lý Thiên Mệnh nói với Hiên Viên Ngu và Kiếm Vô Phong:

- Hai vị tiền bối, đây là việc riêng của ta, tự ta xử lý.

Hiên Viên Ngu rất cẩn thận, nhìn ra Lý Thiên Mệnh có gì đó khác lạ nên bám theo.

Cho dù Lý Thiên Mệnh bị điều khiển, có bọn họ ở thì hôm nay định sẵn Thái Cổ Tà Ma phải thua.

- Được rồi!

Nghe lời Lý Thiên Mệnh nói, hai người tự động tự giác rời xa.

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói với Thái Cổ Tà Ma:

- Chó cùng rứt giậu, kết cục thường sẽ không quá tốt, cho nên ngươi tiêu rồi.

Hắn đã trói chặt nó, sống chết của Thái Cổ Tà Ma nằm trong tay hắn.

Thái Cổ Tà Ma mất đôi mắt, thê thảm gầm rống:

- Ha ha! Tộc Thiết Thiên, đồ trộm cướp hèn hạ, ngươi sớm muộn gì không chết tử tế được!

Lý Thiên Mệnh phớt lờ nó, một bàn tay giữ Tà Ma Tỏa Liên, quay đầu đi hướng Lâm Tiêu Tiêu.

Nói thật, chiến thắng lần này ngược lại khiến tâm trạng của Lý Thiên Mệnh rất khó chịu.

Hắn đứng ở trước mắt Lâm Tiêu Tiêu.

Nàng siết chặt hai nắm tay, cúi đầu, toàn thân run rẩy, không dám nhìn hắn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Tiêu Tiêu, đổi Thái Cổ Tà Ma làm thú bản mệnh, lợi hại nhỉ.

Lâm Tiêu Tiêu không đáp lại.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Trong khoảng thời gian này ta đối xử với ngươi như thế nào?

Giọng Lâm Tiêu Tiêu khàn khàn nói:

- Rất . . . rất tốt.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Cho nên, ta cực kỳ thất vọng với ngươi.

- Xin lỗi.

Lý Thiên Mệnh lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn mạng của ta, nói một câu xin lỗi là xong rồi sao?

- Ta . . .

- Đừng nói chuyện, ngươi dứt khoát một chút, đi chết đi!

Khi hai người nói chuyện, bên dưới Tà Ma Tỏa Liên, thân thể của Thái Cổ Tà Ma dần hóa thành vòng xoáy lôi đình màu máu.

Trong lòng Lý Thiên Mệnh rất buồn bực.

Khoảng thời gian này ở chung, hắn vẫn cảm thấy Lâm Tiêu Tiêu cũng không quá tệ. Tha hương gặp người quen, Lý Thiên Mệnh hy vọng nàng có cuộc sống tốt một chút.

Sự tồn tại của Lâm Tiêu Tiêu là mối nguy cho Khương Phi Linh, nhưng Lý Thiên Mệnh không vì vậy mà xử lý nàng.

Nhưng không thể ngờ Lâm Tiêu Tiêu âm thầm nổi loạn, ngoài miệng nói đã quên chuyện Lôi Tôn Phủ, nhưng lén cùng Thái Cổ Tà Ma tính kế hắn.

Lấy đi Tà Ma Tỏa Liên thì thôi đi, còn muốn giết chính mình!

Nếu không phải chính mình có Thần Hồn Tháp, không bị trúng chiêu thì phỏng chừng bây giờ tắt thở rồi.

Nói thật lòng, hắn rất tín nhiệm Lâm Tiêu Tiêu, nhưng càng tin tưởng chừng nào thì càng buồn bực, tức giận chừng nấy.

Khi Lý Thiên Mệnh dâng lên sát cơ, trong mắt Lâm Tiêu Tiêu tràn ngập tuyệt vọng, nàng có thể cảm thụ được lửa giận và sát tâm của hắn.

Ngay sau đó, Thái Cổ Tà Ma bất ngờ phát sinh biến hóa to lớn.

Xèo xèo xèo!

Lôi đình màu máu hóa thành một vòng xoáy nổ tung.

Nếu không nhìn kỹ còn tưởng là Thái Cổ Tà Ma nổ.

Một tia chớp màu đỏ mãnh liệt đánh về phía Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nghiêng người né tránh, tránh thoát một kích này.

- Còn muốn phản kháng?!

Tà Ma Tỏa Liên vốn đã siết chặt Thái Cổ Tà Ma, Lý Thiên Mệnh kéo mạnh, không ngờ trên tay không có sức nặng, nguyên sợi xích bật ngược về.

Thân xác của Thái Cổ Tà Ma đã biến mất.

Ầm ầm!

Lôi đình màu máu từ bên cạnh đánh vào Lý Thiên Mệnh.

Bởi vì không rõ sức sát thương cụ thể của Thái Cổ Tà Ma nên Lý Thiên Mệnh không dám dùng thân thể đón đỡ.

Tia chớp đỏ vụt qua Lý Thiên Mệnh, đánh mạnh vào người Lâm Tiêu Tiêu.

Lý Thiên Mệnh đã đoán trước được, nhưng không cứu nàng, dù sao đây là công kích từ thú bản mệnh của nàng, khiến cho nàng tự làm tự chịu.

Bình Luận (0)
Comment