Bùm bùm bùm!
Thân thể của Lâm Tiêu Tiêu bỗng nổ tung, bị tia chớp đỏ nuốt chửng.
Vào phút cuối, ánh mắt của Lý Thiên Mệnh và nàng giao nhau.
Trong mắt của Lâm Tiêu Tiêu chất chứa quá nhiều cảm xúc, có thống khổ, có áy náy, có thất vọng, có khó chịu, nhưng không có sát tâm.
- Tuổi còn nhỏ mà giỏi che giấu lắm, ta sẽ không tin ngươi nữa. Bị thú bản mệnh của mình tấn công, có chết cũng đáng đời!
Nhưng phát sinh chuyện nằm ngoài dự liệu của Lý Thiên Mệnh.
Thoạt nhìn Lâm Tiêu Tiêu nổ tung, nhưng thật ra càng giống như bị tia chớp đỏ đánh trúng rồi hóa thành lôi đình.
Oong!
Tám Thần Vực màu máu lấp lóe, đột nhiên trở lại vòng xoáy lôi đình của Thái Cổ Tà Ma.
Ầm ầm!
Vòng xoáy lôi đình đột nhiên biến thành mũi nhọn đỏ vọt đi.
Lý Thiên Mệnh đang định đuổi theo, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh khó tin.
Đó là . . .
Mũi nhọn màu máu đâm vào hư không, giống như xé rách không gian vậy, đột nhiên biến mất.
Trong thiên địa chỉ còn tiếng gầm rống tức giận của Thái Cổ Tà Ma vẫn còn quanh quẩn.
- Đạo tặc của tộc Thiết Thiên, thắng thua còn chưa phân, đừng vội mừng! Ngươi chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ trở về, móc mắt của ngươi ra!!!
Trong giọng nói của Thái Cổ Tà Ma tràn ngập giận dữ, đó là thù sâu như biển máu không đội trời chung.
Tất cả điều này chứng minh Thái Cổ Tà Ma không chết, thậm chí Lâm Tiêu Tiêu cũng chưa chết.
Khi nói xong, cả hai biến mất, thiên địa trở lại yên tĩnh.
Hiên Viên Ngu và Kiếm Vô Phong xuất hiện bên cạnh Lý Thiên Mệnh, ngơ ngẩn nhìn phương hướng chủ nhân và chiến sủng biến mất.
Lý Thiên Mệnh nhíu mày hỏi:
- Đây là thủ đoạn gì?
Đánh vỡ hư không, hóa thành lôi đình màu máu chạy trốn?
Dù nhìn tận mắt vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.
Hiên Viên Ngu hỏi:
- Không biết, chưa từng nghe hoặc thấy, nữ nhân này rốt cuộc là ai?
Lý Thiên Mệnh nghiến răng hỏi:
- Ngay cả các ngươi đều không nhận thức thủ đoạn này?
Kiếm Vô Phong cũng lắc đầu.
Bọn họ đều không ngờ một người một thú có thể chạy trốn.
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh hơi u ám.
Hắn thầm nghĩ:
- Cấp độ của Thái Cổ Tà Ma chắc chắn rất cao, cho dù không bằng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, ít nhất cũng ngang ngửa phụ thân của ta. Tuy nó giống như nhóm Huỳnh Hỏa, đều làm thú bản mệnh, mất đi rất nhiều bản lĩnh, tình cảnh rất lúng túng, nhưng dường như nó có ký ức cũ. Thảo nào Lâm Tiêu Tiêu có thể tu luyện nhanh vậy, hèn gì nó có thể chạy trốn với phương thức này.
- Dường như nó biết thân phận tộc Thiết Thiên của ta. Để nó chạy như vậy không biết có rắc rối gì không? Hy vọng nó đừng dính líu đến kẻ truy sát, nếu không thì dù ta lấy được Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn, thậm chí thành thần cũng vô dụng. Có lẽ nó sớm biết ta là tộc Thiết Thiên, cho đến nay ta không bị gì, chứng minh tạm thời nó chỉ là một con thú bản mệnh, dù có thủ đoạn thông thiên cũng bị giới hạn trong tu vi của Lâm Tiêu Tiêu.
- Tại sao tồn tại như vậy cũng chạy đến Viêm Hoàng đại lục? Mà còn ma xui quỷ khiến thành thú bản mệnh của Lâm Tiêu Tiêu? Với tồn tại như nó, nếu không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không lựa chọn trở thành thú bản mệnh. Không biết Thái Cổ Tà Ma có biết ta có Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ không?
Trong đầu Lý Thiên Mệnh nhanh chóng vụt qua những ý tưởng này.
Không ngờ bên người ẩn giấu nguy cơ như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không có cảm giác.
Huỳnh Hỏa nói:
- Mặc kệ nói sao thì lần này tương kế tựu kế, biết thân phận của nó vẫn tốt hơn là chẳng hay biết gì.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhưng không biết biện pháp chạy trốn vừa rồi của nó có thể sử dụng nhiều lần không giới hạn hay không? Nếu Lâm Tiêu Tiêu còn ở Thái Cổ Thần Vực thì ta phải kêu tông chủ tìm nàng ta giùm, khi nào Thái Cổ Tà Ma chưa chết là ta không yên lòng.
Huỳnh Hỏa nói:
- Vậy thì đi mau!
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Ừm!
Hiên Viên Ngu, Kiếm Vô Phong đều hỏi Lý Thiên Mệnh về thân phận của Lâm Tiêu Tiêu, hắn thuận miệng nói bậy bạ rồi bọn họ cùng nhau đi tìm Hiên Viên Đạo.
Lâm Tiêu Tiêu là ai không trọng yếu.
Quan trọng là Đế Tử của Thái Cổ Thần Vực muốn truy nã nàng!
. . .
Một chỗ cánh đồng tuyết ở Thái Cổ Thần Vực.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Một mũi nhọn màu máu đâm rách vòng xoáy lôi đình đỏ, cuối cùng ngưng kết thành bộ dạng của Thái Cổ Tà Ma và Lâm Tiêu Tiêu.
Sắc mặt Lâm Tiêu Tiêu trắng bệch ngã xuống đất.
Thái Cổ Tà Ma thu nhỏ ít nhất một nửa, nó vô cùng yếu ớt nằm sấp dưới đất, đã mất đôi mắt, toàn thân bẹp dí, hấp hối.
- Bản lĩnh này của ngươi là thế nào?
Lâm Tiêu Tiêu giãy giụa bò dậy, nhìn Thái Cổ Tà Ma bị thương nặng sắp chết ở trước mắt, tim nàng như bị dao cắt.
Thái Cổ Tà Ma suy yếu nói:
- Nhiên Huyết Phá Hư, đây là thần thông chạy trốn của bộ tộc Thái Cổ Tà Ma chúng ta. Ta đã sớm chuẩn bị, nếu thất bại thì không đến mức chết ở đó. Nhưng lần này ít nhất thiêu đốt tám mươi phần trăm máu của Tà Ma, ta sẽ hôn mê một khoảng thời gian.
Lâm Tiêu Tiêu biết Thái Cổ Tà Ma cũng vì bất đắc dĩ, nếu không mạo hiểm lần này thì nó không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu không thể ngờ Lý Thiên Mệnh khiến Thái Cổ Tà Ma bị thua thê thảm như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu mềm nhũn dựa vào người Thái Cổ Tà Ma, trong đầu tràn ngập ánh nhìn chán ghét của Lý Thiên Mệnh, càng nghĩ càng khó chịu.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Lần này thua, hoàn toàn kết thúc, tự ngươi đi đi.
Thái Cổ Tà Ma gắng gượng ngước đầu lên:
- Nói vớ vẩn, sao có thể chấm dứt được?! Tiêu Tiêu, ta sắp không chống đỡ được, kế tiếp ngươi hãy nghe ta nói, làm đúng theo lời của ta, chúng ta còn có cơ hội lật ngược tình thế.
Lâm Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói:
- Ngươi nói đi.
Xét cho cùng thì đây là một con thú hoang táo bạo, nàng đã thói quen.
- Ngươi mang ta đi Cửu Cung Quỷ Tông, bên đó có thứ ta muốn, ta có thể làm giao dịch với bọn họ. Ở trong Cửu Cung Quỷ Tông thì ta không cần thiết trốn tránh, ta có thể cho toàn tông môn của họ biến mạnh, ta có thể hợp tác với bọn họ. Ta chịu hết nổi cuộc sống lén lút như vậy rồi. Ta đường đường Thái Cổ Tà Ma, vì mắt của mình mà làm chuột chạy qua đường ở đây, ta thật khùng! Việc đến hiện giờ, bản thân không còn đường lui, chẳng bằng khuấy động đại lục chết tiệt này! Không đập nồi dìm thuyền thì sao khiến đám con kiến này nghe tiếng của ta sợ vỡ mật?!
Thái Cổ Tà Ma càng nói càng táo bạo, nhưng trên thực tế nó xây xẩm mặt mày, chỉ cố gắng gượng.
Lâm Tiêu Tiêu cười gượng:
- Ngươi lại bắt đầu nằm mơ phải không?
Thái Cổ Tà Ma tức giận nói:
- Làm thú bản mệnh áp chế tất cả bản lĩnh của ta, ngay cả ngươi đều có thể cười nhạo ta, cuộc đời thực dụng vậy đấy, nếu đã như thế thì ta không nhịn nữa, ta đã sắp quên bộ tộc Thái Cổ Tà Ma chúng ta làm cái gì!
- Làm cái gì?
- Chúng ta là Phệ Hồn Thú, chúng ta nuốt hồn biến mạnh! Chúng ta tung hoành vô tận tinh vực, chúng ta . . .
Lâm Tiêu Tiêu thúc giục:
- Nói tiếp đi.
Thái Cổ Tà Ma nói:
- Không muốn nói, nói với ngươi thật vô nghĩa. Ngươi hãy đi Cửu Cung Quỷ Tông ngay, trở thành đệ tử của Cửu Cung Quỷ Tông, chờ khi ta tỉnh lại sẽ nói chuyện với bọn họ sao, với thế cục hiện nay, bọn họ cần ta.