Bên Độ Kiếp Phong chắc lại mở một cuộc họp, nhưng lần này Lý Thiên Mệnh không đi.
Lý Thiên Mệnh trở lại Nhiên Linh Cung, vừa vặn Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý đều đến, bọn họ đang ở Hiên Viên Hồ, thảo luận chuyện Thiên Tinh Cảnh.
Lần trước sau khi Độc Cô Tẫn ra tay, Thái Cổ Hiên Viên thị vốn không định cho mấy người khác đi Hiên Viên Hồ.
Nhưng sau khi bốn tông môn liên hợp, Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý có nhiều chuyện đều phải bẩm báo với Khương Phi Linh.
Vì tiện lợi, đành cho bọn họ tiến vào. Trừ bọn họ, mấy người khác đều không được vào kết giới Cửu Long Bàn Thần.
Không còn cách nào khác.
Mặc kệ Hiên Viên Đạo có tín nhiệm hai tông chủ khác hay không thì bọn họ đều là thế lực lớn của Thái Cổ Thần Tông, là tộc vượng của thị tộc lớn, là sức mạnh căn bản của Thần Tông, kế tiếp có quá nhiều chuyện đều cần bọn họ xử lý.
Từ thế cục trước mắt thì ngay cả ba Thần Vực khác đều sẵn lòng đi chung với Thái Cổ Thần Vực, thật ra Thái Thanh Phương thị không cần làm đào binh.
Còn về Thái Ất Kiếm tộc, đời đời đều là người hầu trung thành của Thần Tông, bắt đầu từ thời đại Thái Cổ Thần Tông được xây dựng thì đã chinh chiến cùng Thái Cổ Hiên Viên thị, xứng là cả nhà trung liệt.
Hiện giờ ba vị tông chủ Thần Tông đều ở Nhiên Linh Cung, thảo luận sự tình về Thiên Tinh Cảnh với Khương Phi Linh.
Sau khi Lý Thiên Mệnh đi vào thì đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện.
Phương Thái Thanh đang nói với Khương Phi Linh:
- Tôn thần, Dịch Tinh Ẩn và năm Tam Nguyên Kiếp Lão gần như lục soát trong phạm vi năm trăm dặm quanh Thiên Tinh Cảnh, xếp người canh giữ mọi phương hướng, về mặt lý luận cho dù phát hiện có kẻ địch đến, chúng ta đều có đầy đủ thời gian rút lui mà không bị tổn hao chút gì. Đa số Kiếp Lão trong Độ Kiếp Phong đều cho rằng vì báu vật trong Thiên Tinh Cảnh, chúng ta nên mạo hiểm một lần. Nếu thật sự có thu hoạch thì có lẽ trong chiến tranh sắp tới sẽ không chết nhiều người như vậy.
Khương Phi Linh khó khăn lắm mới đợi đến Lý Thiên Mệnh trở về.
Có hắn ở, lòng nàng sẽ bình tĩnh hơn.
Khương Phi Linh trầm ngâm, liếc qua Hiên Viên Đạo.
Hiên Viên Đạo bèn nói:
- Tất cả chi tiết đều chứng minh, chúng ta có thể nhẹ nhàng lấy được Kiếp Nguyên chí cao, thậm chí thử mở ra Thiên Tinh Cảnh. Cũng đã sắp xếp người rồi, cảm giác dường như không có sơ sẩy gì. Nhưng mấu chốt là sao chuyện này kỳ lạ quá, sao Cửu Cung Quỷ Tông có thể mặc kệ chúng ta đi vào? Bọn họ có nhiều thông tin về Thiên Tinh Cảnh hơn chúng ta, càng như vậy thì càng quái dị. Ta cho rằng hơi mạo hiểm.
Phương Thái Thanh nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, bất đắc dĩ có một số Kiếp Lão trong Độ Kiếp Phong cho rằng chúng ta không nên bỏ qua kỳ ngộ lần này.
Hiên Viên Đạo nói:
- Nhiều người lắm việc, bọn họ cũng biết có nguy hiểm tiềm tàng, nhưng vẫn không để ý an nguy của Đế Tử, chỉ càng xem trọng cái gọi là bảo bối.
Khương Phi Linh mở miệng hỏi:
- Mấu chốt ở chỗ, nếu đây là cạm bẫy thì nó rốt cuộc ở đâu? Tồn tại với hình thức gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không có đáp án.
Khương Phi Linh nhìn thoáng qua Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Thiên Mệnh, ngươi có sốt ruột muốn lấy Kiếp Nguyên chí cao này không?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Không sốt ruột.
Khương Phi Linh nói:
- Vậy được, vậy ngươi khoan hãy đi. Đối phương tạm thời án binh bất động, ai biết bọn họ có mưu đồ gì?
- Vâng, tôn thần.
Lý Thiên Mệnh biết, Khương Phi Linh không muốn khiến chính mình mạo hiểm.
Bên trong Thần Tông hỗn loạn, có người muốn khiến Lý Thiên Mệnh đi mở ra Thiên Tinh Cảnh, nói thật lòng, chưa chắc bọn họ không biết có lẽ tồn tại nguy hiểm không thể đoán trước.
Rất có thể bọn họ bị kho báu dụ dỗ, hoặc có lẽ tim bọn họ không trung thành với Thái Cổ Thần Tông!
Những chuyện này khó mà nói rõ ràng, với tính cách của Khương Phi Linh tự nhiên đặt an toàn lên hàng đầu.
Đây là mệnh lệnh do tôn thần hạ đạt, nhóm người Phương Thái Thanh không còn gì để nói.
Phương Thái Thanh khom người nói:
- Tôn thần suy xét chu đáo, ta sẽ đi Độ Kiếp Phong công bố quyết định của tôn thần.
Khương Phi Linh nói:
- Ừm, người ở Thiên Tinh Cảnh có thể tiếp tục trú đóng, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Vâng, tôn thần.
Nhóm Dịch Tinh Ẩn mang tin tốt trở về là người của Thần Tông hoàn toàn khống chế lãnh thổ rộng lớn bên ngoài Thiên Tinh Cảnh, đã hoàn toàn loại bỏ nguy hiểm dọc đường.
Theo lý thuyết, cho dù vắt óc cỡ nào cũng không nghĩ ra đối phương còn có cạm bẫy gì.
Dịch Tinh Ẩn và năm Tam Nguyên Kiếp Lão vì chuyện này đã xem như cố gắng hết lòng điều tra loại bỏ kiểu trải thảm.
Nhưng không cho Lý Thiên Mệnh đi Thiên Tinh Cảnh là quyết định của tôn thần, ở Thái Cổ Thần Tông, quyết sách của tôn thần là chí cao vô thượng, đều có đạo lý cả.
Khương Phi Linh đã mở miệng thì trong Độ Kiếp Phong tự nhiên không ai nói gì nữa.
Sau khi các tông chủ rời đi, Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh cùng ở trong kết giới.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ta tự chủ trương không cho ca ca đi Thiên Tinh Cảnh, chắc ca ca sẽ không thấy khó chịu chứ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đương nhiên sẽ không, gần đây ta luôn suy nghĩ chuyện này, nói thật ra với phán đoán của tiền bối Dịch Tinh Ẩn đối với bên kia thì chắc là rất chuẩn xác. Nhưng càng như vậy thì càng kỳ dị. Phương Thái Thanh nói đúng, sự việc khác thường tất nhiên có điều kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ này vượt qua tầm hiểu biết của họ. Chắc chắn đối phương có thủ đoạn đặc biệt, thí dụ như bản lĩnh chạy trốn của Thái Cổ Tà Ma, ban đầu ta cũng hoàn toàn không ngờ tới.
Khương Phi Linh gật đầu, nói:
- Ừm ừm, vậy là tốt rồi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Độ Kiếp Phong quá lớn, có nhiều Kiếp Lão, rất khó lọc ra ai là trung thần, ai là gián điệp. Thần Tông chúng ta cũng có tai mắt trong tám Thần Vực chứ nói gì bọn họ? Bắt đầu từ bây giờ, mọi việc đều phải cẩn thận là trên hết. Địch bất động, ta bất động mới là thượng sách.
Khương Phi Linh nói:
- Đúng rồi, gián điệp bên Cửu Cung Thần Vực nói quân đoàn của bọn họ có dấu hiệu di động về phía Ngũ Hành Thần Vực, Hiên Viên Đạo nói có lẽ bọn họ sẽ không tấn công chúng ta trước mà là giết gà dọa khỉ. Nhóm tông chủ đã khẩn cấp thương nghị chuyện này với Ngũ Hành Thần Vực.
Chuyện chiến tranh quá phức tạp và khổng lồ.
Thân phận của Lý Thiên Mệnh chỉ có thể thảo luận với Khương Phi Linh.
Sắp xếp hành quân cụ thể thì Thần Tông đã có ba vị tông chủ, chín thần soái, bọn họ là chuyên nghiệp, cho nên Lý Thiên Mệnh cũng không chỉ tay múa chân vào việc này.
- Ngũ Hành Thần Vực?
Nhớ đến nhóm Triệu Thiên Hành, Tưởng Thanh Thanh, ánh mắt của Lý Thiên Mệnh sắc bén lên.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca đã lên Sinh Kiếp tam trọng rồi sao?
- Đúng rồi.
Khương Phi Linh nói:
- Nói thật thì ta cảm thấy tốc độ thành thần của ca ca rất có thể nhanh hơn ta nhiều, nhưng đa số người còn chưa ý thức được điểm này, dù sao bọn họ mê tín tôn thần. Ta nghĩ đây mới là vốn liếng lớn nhất của ca ca, hy vọng Thái Cổ Thần Vực có thể kiên trì đến lúc ca ca thật sự có thể ảnh hưởng tình hình cuộc chiến.
- Không đơn giản như vậy, Sinh Tử Kiếp cảnh có bốn cấp độ lớn là từ một đến ba, bốn đến sáu, bảy đến chín, mười đến mười hai, mức độ khó khăn khi độ kiếp càng lúc càng cao. Vào Sinh Kiếp tam trọng đã một tháng, ta hơi mờ mịt với đoạn đường tiếp theo. Tiền bối Trạm Tinh Cổ Lộ có thể cung cấp Thiên Ý Phồn Tinh, nhưng không thấy hữu dụng với ta, con đường tương lai không dễ đi, còn phải ổn định tâm trạng.
Lấy Độ Kiếp Phong làm ví dụ, Sinh Tử Kiếp cảnh từ nhất đến tam trọng chỉ có thể tính Phổ Thông Kiếp Lão.
Cường giả Thần Vực cảnh giới đó đa số đều ở trong Thái Cổ Thần Quân.
Sinh Tử Kiếp cảnh từ tứ đến lục trọng là Nhất Nguyên Kiếp Lão.
Sinh Tử Kiếp cảnh thất đến cửu trọng là Nhị Nguyên Kiếp Lão.
Từ thập trọng trở lên mới là Tam Nguyên Kiếp Lão!
Số lượng Tam Nguyên Kiếp Lão của Thần Tông đại khái năm mươi người.
Đây là cường giả đứng đầu của Viêm Hoàng đại lục, Âu Dương Kiếm Vương và Dịch Tinh Ẩn đều ở cấp độ này.
Sức chiến đấu hiện tại của Lý Thiên Mệnh sánh bằng Sinh Kiếp lục trọng, đa số Nhất Nguyên Kiếp Lão đã không thể đánh lại hắn.
Trải qua nhiều việc, bây giờ nỗi lòng Lý Thiên Mệnh đủ bình tĩnh khi đối mặt cục diện phức tạp như vậy.
Nhìn trời đất băng giá, phải bình tĩnh thì mới tìm thấy đường ra!