Bên ngoài Hiên Viên Hồ.
Một nơi băng tuyết hoang dã.
Một nam nhân mặc áo ánh sao đứng lặng trong tuyết.
Nam nhân vươn ngón tay trắng nõn thon dài, dùng móng tay chạm vào hư không trước mắt.
Nam nhân là Dịch Tinh Ẩn.
Dịch Tinh Ẩn mỉm cười, ngón tay lướt qua, thiên văn chuyển động trong không gian trước mắt, thiên văn đó là hình dạng từng con rồng thần.
- Kết giới Cửu Long Bàn Thần dường như có thể phân biệt ra thân phận chân thực của ta, ta chưa phá được nó, khó đây. Không hổ là Thái Cổ Hiên Viên thị có nội tình, không hổ là hậu duệ của Hiên Viên Đại Đế.
Dịch Tinh Ẩn cười khẽ, gảy vài cái rồi thu ngón tay về.
- Rắc rối thật, ta tốn nhiều công sức như vậy bố trí Đại Mộng Tâm Giới là vì lặng lẽ bắt giữ Dịch Tinh Ẩn, xảo diệu thay đổi hắn, hơn nữa ta giúp các ngươi tra xét bài trừ nguy hiểm hai lần, bây giờ lại bảo với ta là các ngươi không đi? Đường đường đệ nhất Thần Tông, báu vật ở trước mặt mà lá gan bé như vậy, thật là khiến người đau đầu.
Dịch Tinh Ẩn lười biếng duỗi lưng, một nam nhân mà làm động tác này trông hơi quyén rũ.
Vẻ mặt Dịch Tinh Ẩn ai oán nói:
- Đáng ghét, đã dõng dạc bảo đảm với bọn họ là sẽ mang đứa nhóc kia về, loay hoay cả buổi rốt cuộc lãng phí thời gian.
Dịch Tinh Ẩn bỗng lắc đầu cười nói:
- Hết cách, chuyện đã đáp ứng thì nhất định phải làm được. Chỉ có thể mạo hiểm liều một phen vậy.
Dịch Tinh Ẩn nhớ lại cậu nhóc tóc trắng kia, không kiềm được bật cười.
- Trên người hài tử này có nhiều bí mật. Cửu Cung Quỷ Tông xem Thiên Tinh Cảnh như vật trong túi, nhưng ngươi cướp đi chìa khóa ngay dưới mí mắt của họ, làm hỏng việc lớn tìm bảo bối của họ, ngươi không bị xử thì còn ai nữa?
Dịch Tinh Ẩn biết đối với Cửu Cung Quỷ Tông thì cần Thiên Tinh Cảnh nhất là trước khi rầm rộ tiến công.
Dù sao lấy kho báu của Thiên Tinh Cảnh khiến Cửu Cung Thần Vực càng thêm cường thịnh, sau đó ra tay mới càng tuyệt.
Chỉ cần ghìm lại thời gian trưởng thành của Khương Phi Linh là được.
Hiện giờ mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Dịch Tinh Ẩn cười tươi rói.
- Mà ta phải cảm tạ hắn, nếu không phải hắn lấy chìa khóa thì sao có thể lợi dụng hắn đổi một tấm Tinh Đồ với Cửu Cung Thần Vực? Dụ rắn ra khỏi hang dễ như trở bàn tay, không tổn thương chút xíu nào. Nhưng nếu các ngươi lựa chọn co đầu rút cổ, vậy ta đành vào hang cọp lôi đầu cọp ra!
. . .
Sau khi Thái Cổ Tà Ma biến mất, ngày tháng trong Thần Tông trở nên rất bình yên.
Bão tố chín Thần Vực còn đang tích súc.
Hiện giờ bốn tông môn nhóm Thái Cổ Thần Tông đã lấy ra phòng ngự cấp bậc cao nhất của Thần Vực nhà mình.
Trừ cường giả đứng đầu nhất trên đại lục, ít ai có thể qua lại tự nhiên trong các Thần Vực.
Thí dụ như bên ngoài Thái Cực Phong Hồ có chín tầng kết giới bảo vệ, ít có người ngoài nào lẫn vào được.
Chín tầng kết giới này mỗi một tầng là tổ tiên của Thần Tông tặng cho, là tượng trưng của lịch sử và nội tình, càng là vốn liếng quan trọng của Thái Cổ Thần Tông.
Hiện giờ toàn bộ mở ra!
. . .
Hôm nay, bầu trời xanh không mây, vạn dặm không mây.
Một ngày nắng hiếm hoi.
Nhưng vẫn lạnh thấu xương, đưa mắt nhìn, khắp nơi đều là tuyết đọng.
Đất nước tuyết xinh đẹp phô bày ra vào giây phút này.
Bên ngoài Hiên Viên Hồ, trong một chỗ đồng bằng tuyết, Lý Thiên Mệnh đang cầm Đông Hoàng Kiếm đánh với một nam nhân.
Nam nhân mặc áo vàng, khí vũ hiên ngang, xem khí độ vẻ ngoài thì hơi giống Địa Nguyên tông chủ Hiên Viên Đạo.
Người này tên là Hiên Viên Huyền Nghị, nhi tử của Hiên Viên Đạo.
Năm nay bốn mươi ba tuổi, đã bước vào cảnh giới Sinh Kiếp lục trọng, là Nhất Nguyên Kiếp Lão của Độ Kiếp Phong.
Trước năm ba mươi tuổi, Hiên Viên Huyền Nghị từng leo lên đệ nhất Thiên Nguyên bảng, tu luyện đến Tử Kiếp tứ trọng.
Sau đó đến thời kỳ bùng nổ ba mươi tuổi, cộng thêm vượt kiếp nạn Sinh Tử Kiếp cảnh chồng lên vô hạn.
Trong mười ba năm chỉ phá ba tầng cảnh giới nhưng tốc độ tu luyện thuộc tốp đầu trong toàn bộ Viêm Hoàng đại lục.
Đám người Hiên Viên Vũ Thành đến lứa tuổi này phỏng chừng xấp xỉ với Hiên Viên Huyền Nghị.
Mười ba năm nay tuy rằng cảnh giới trưởng thành chậm rất nhiều, Thiên Ý Phồn Tinh trong Trạm Tinh Cổ Lộ đã vô dụng với Hiên Viên Huyền Nghị, tu hành toàn dựa vào bản thân, nhưng trải qua chiến đấu mài giũa thời gian dài khiến phong cách chiến đấu và kỹ xảo của những trưởng bối này đều được tiến bộ rất lớn.
Đặc biệt là về mặt chiến quyết, tạo nghệ của Hiên Viên Huyền Nghị rất sâu.
Rất nhiều chiêu thức đều đã sử dụng mấy vạn lần, tự nhiên quen tay hay việc.
Hiên Viên Huyền Nghị cũng dùng kiếm.
Hai người luận bàn kiếm đạo, Lý Thiên Mệnh cần đối thủ để mài giũa Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận!
Keng keng keng!
Trên mặt tuyết, hai người không ngừng giao phong, kiếm ảnh lấp lóe đầy trời.
Đến hiện nay, Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận của Lý Thiên Mệnh chưa định hình.
Hiên Viên Huyền Nghị hỏi:
- Kiếm pháp của ngươi rất huyền ảo, kiếm đâu ra vậy?
Lý Thiên Mệnh cười đáp:
- Tôn thần truyền cho.
Trên thực tế, đa số người đều không biết Lục Đạo Sinh Tử Kiếm Quyết.
Bọn họ luôn đinh ninh Lý Thiên Mệnh sử dụng kiếm pháp đến từ Khương Phi Linh.
Tuy tất cả đều biết Lý Thiên Mệnh có được Viêm Hoàng Đệ Nhất Kiếm Quyết, nhưng đó là kiếm quyết của thần, phàm nhân sao mà học được?
- Hâm mộ thật! Xem kiếm!
Người trẻ tuổi của Thái Cổ Hiên Viên thị phần lớn có tính tình phóng khoáng.
Hiên Viên Huyền Nghị quanh năm rèn luyện trong Thái Cổ Thần Quân thì càng tiêu sái phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.
Một phen giao phong, Lý Thiên Mệnh sử dụng Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận không đánh thắng Hiên Viên Huyền Nghị nổi.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết nếu đánh thật, cho thú bản mệnh gia nhập chiến trường, khiến hắn quyết đấu với những trưởng bối này thì chắc chắn có phần thắng.
Nửa canh giờ sau, hai người đều mệt mỏi, thở hổn hển.
Hiên Viên Huyền Nghị nói:
- Không được, đánh không lại chàng trai trẻ như ngươi, nghỉ chút, ngày mai đánh tiếp.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười gật đầu:
- Tốt.
Hiên Viên Ngu ở bên cạnh lườm Hiên Viên Huyền Nghị:
- Ngươi mới được bao nhiêu tuổi mà đã cậy già lên mặt.
Hiên Viên Huyền Nghị nói:
- Ngu di, phải công nhận sự trưởng thành của Thiên Mệnh kinh thiên địa khiếp quỷ thần, một tháng trước đối thủ của hắn còn là đệ tử Thiên Nguyên, hiện tại đã có thể đánh gục phần lớn Nhất Nguyên Kiếp Lão. Có lẽ không lâu sau hắn có thể đè đầu Ngu di luôn.
Hiên Viên Ngu cười khẽ:
- Như thế càng tốt.
Bên cạnh còn có đệ đệ của Kiếm Vô Ý là Kiếm Vô Phong, người này ít nói chuyện.
Ngay sau đó.
Trạm Tinh Điện Chủ Dịch Tinh Ẩn đến.
Lý Thiên Mệnh kêu một tiếng:
- Điện chủ.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Đế Tử, gọi tên của ta được rồi.
- Vậy sao được.
Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, nói:
- Lúc trước chuyện Thiên Tinh Cảnh làm phiền ngài chạy đi hai lần, cảm tạ.
Dịch Tinh Ẩn nói:
- Đừng khách khí với ta như vậy, về đắn đo của tôn thần thì ta hoàn toàn ủng hộ, tuy ta đã tự mình tìm kiếm nhưng cẩn thận là trên hết, tuyệt đối không sai.
Khi nói chuyện, Hiên Viên Huyền Nghị rời đi trước.
Hiên Viên Ngu và Kiếm Vô Phong nhàm chán đứng một bên.
Nói thật, công tác theo sát bảo hộ Đế Tử rất chán.
Đặc biệt là Thần Tông đã đóng kín, Lý Thiên Mệnh ít đối mặt nguy hiểm. Hơn nữa đa số thời gian hắn chỉ loanh quanh ở những nơi như Phồn Tinh Trì, Nhiên Linh Cung.
Dịch Tinh Ẩn là người quen cũ, khi gã nói chuyện với Lý Thiên Mệnh thì hai người phân tâm một chút.