Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112 - Hào Môn Ẩn Thế (Tt)

Chương 112 - Hào môn ẩn thế (tt)
Chương 112 - Hào môn ẩn thế (tt)

Hôm nay náo nhiệt như vậy là vì nữ nhi nhỏ nhất cũng được yêu thương nhất của Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng, Vệ Lăng Huyên tổ chức sinh thần mười tám tuổi.

Qua hôm nay nàng trưởng thành.

Vệ Thiên Hùng có ba nhi tử, lớn nhất đã ba mươi mấy tuổi, nhi tử thứ hai được hai mươi chín tuổi. Hai người đều là thượng sư của học cung, sắp có tư cách trở thành thiên sư, tương lai kế thừa vị trí của Viêm Hoàng cung chủ là chuyện bình thường. Dù sao đời đời Vệ gia không có ai là tài trí bình thường.

Nhi tử thứ ba Vệ Quốc Hào năm nay hai mươi tuổi, tuổi tác kém xa hai vị huynh trưởng. Gã là đệ tử đỉnh cấp Thiên Phủ hiện giờ, tương lai rộng thênh thang.

Làm nữ nhi duy nhất và là hài tử nhỏ nhất của Vệ Thiên Hùng, từ khi Vệ Lăng Huyên sinh ra đã nhận biết bao nhiêu là cưng yêu, nói nàng là tiểu công chúa của Thiên Phủ cũng không đủ.

Sinh thần mười tám tuổi của nàng vốn nên khiến nguyên Viêm Hoàng học cung chúc mừng, nhưng Vệ gia điệu thấp, hôm nay chỉ có người thân trong gia tộc góp mặt.

Làm nhân vật chính ngày hôm nay, Vệ Lăng Huyên mặc váy ngắn lửa đỏ, đầu mang cài tóc tinh mỹ, toàn thân đeo đầy châu báu.

Là công chúa của Vệ gia, nhan sắc của nàng rất xinh đẹp, đặc biệt dưới váy ngắn là cặp chân dài đầy đặn săn chắc, sức sống thanh xuân khiến người ngoài ghen tị.

- Tỷ hôm nay đẹp quá, nam nhân trẻ tuổi nguyên Thiên Phủ đều bị tỷ mê hoặc đến ngu người.

Nói chuyện là thiếu niên đứng cạnh Vệ Lăng Huyên.

Thiếu niên này là đại nhi tử của Phượng Hoàng Điện Chủ Vệ Tử Côn, năm nay mười bảy tuổi, cũng là đệ tử Thiên Phủ.

Mấy đứa nhóc đứng cạnh gã đều là đệ đệ, muội muội của gã.

Vệ Tử Côn có hai thê tử nhưng chỉ là bình thê, gã đã chừa sẵn vị trí chính thê cho Mộ Uyển, nhưng nàng luôn từ chối. Điều này không ảnh hưởng Vệ Tử Côn đã có năm hài tử, nhiều hơn huynh trưởng của mình một đứa, nhỏ nhất mới được ba tuổi.

Vệ Lăng Huyên trợn trắng mắt nói:

- Ba hoa, nịnh nọt ta có phải vì âm mưu gì không?

- Chúng ta là huynh muội, sao có thể dùng từ âm mưu? Ta định thừa dịp hôm nay tỷ vui vẻ thuận miệng nhắc đến đệ đệ ưu tú của tỷ ở trước mặt Thanh công chúa giùm, dù sao thiên sư của hai người đều là Tần Thi thiên sư . . .

Vệ Lăng Huyên bĩu môi phủ định ý nghĩ của Vệ Thanh Dật ngay:

- Đừng mơ, ta cùng nàng ta không hợp nhau, nàng ấy không quan tâm ta, mà ta cũng lười để ý lại.

Vệ Lăng Huyên nói xong nhìn ra cửa:

- Mà sao tam ca của ta mãi chưa trở về? Hôm nay là sinh thần của người ta mà chậm chạp như thế, ngứa da phải không?

Vệ Thanh Dật nói:

- Có lẽ Hào ca đi chung với phụ thân của ta. Đêm qua nghe phụ thân nói sẽ dẫn đệ nhất đệ tử đi Truyền Thừa Điện trước rồi mới trở về.

Vệ Lăng Huyên bĩu môi, khinh thường nói:

- Đệ nhất đệ tử? Ta có xem cuộc chiến thứ hạng, là Lý Thiên Mệnh chứ gì? Cái thứ mất mặt. Ta đoán hắn sẽ bị các thiên sư đuổi ra Truyền Thừa Điện.

Vệ Thanh Dật nói:

- Thế thì buồn cười thật.

Nhớ đến Lý Thiên Mệnh làm gã hơi khó chịu, nói:

- Tỷ nói xem cái tên hề ba năm trước này có gì hay mà hấp dẫn được Thanh công chúa?

- Thanh công chúa? Ta thấy Khương Thanh Loan cũng khó chịu với hắn, chủ yếu là không hiểu Linh công chúa.

Vệ Thanh Dật ghét bỏ nói:

- Đúng là kỳ, nhưng đệ nhất đệ tử kia hôm nay còn muốn vào Thiên Phủ tìm Linh công chúa, khi hắn phát hiện mình không thể bước vào Thiên Phủ chắc sẽ ngồi bệch dưới đất khóc la. Cóc mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, ba năm trước ý đồ xâm phạm bạn gái của Lâm Tiêu Đình thì thôi đi, lần này còn đánh chết cái nết không sửa, chọc vào công chúa, để xem hắn sẽ mất mặt cỡ nào.

Vệ Lăng Huyên nói:

- Đừng nhắc loại người này trong sinh thần của ta được chứ? Ảnh hưởng khẩu vị của bản cô nương.

Vệ Thanh Dật chỉ hướng cửa:

- Ha ha, ta sai rồi tỷ, nhìn kìa, phụ thân của ta và Hào ca đã trở lại!

Hai nam nhân vạm vỡ từ bên kia đi tới là Vệ Tử Côn và Vệ Quốc Hào.

Vệ Lăng Huyên bất mãn nói:

- Tam ca làm gì vậy hả? Chờ ca lâu rồi.

Vệ Quốc Hào cười nói:

- Thì tại muốn chuẩn bị quà cho muội muội bảo bối của ta.

- Quà đâu?

Vệ Quốc Hào nhìn vị trí trên cùng, nơi đó trống rỗng:

- Chút nữa sẽ đưa cho, gia gia còn chưa đi ra?

Vệ Lăng Huyên chu môi nói:

- Không biết gia gia có ra không nữa, chúng ta chờ đi.

Vệ Lăng Huyên hơi mong đợi nhìn vị trí kia, lâu rồi nàng không gặp gia gia, nàng hy vọng sẽ được gặp gia gia vào sinh thần mười tám tuổi.

Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng ngồi bên trên uống rượu với Thần Phạt Thiên Vương, giữa chừng ngừng lại nói với bọn nhỏ:

- Yên tâm, hôm nay phụ thân sẽ đến.

Vệ Tử Côn ngồi vào ghế, kính rượu cho Vệ Kình.

Vệ Tử Côn nói:

- Trông thấy Huyên Nhi sắp mười tám tuổi, ta đoán phụ thân sẽ rất vui.

Vệ Thiên Hùng cảm khái:

- Đúng rồi, phụ thân yêu thương Huyên Nhi nhất, chớp mắt đã qua mười tám năm, ngày tháng trôi qua thật mau.

Thần Phạt Thiên Vương Vệ Kình ở một bên hỏi:

- Tử Côn, thiên sư có thu đệ nhất đệ tử kia không?

Vệ Tử Côn bĩu môi nói:

- Thu cái quái gì, bọn họ ước gì trốn mất.

Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng nói:

- Làm vậy không ổn, quy định là quy định, phải tìm một người thu nhận.

Vệ Tử Côn nói:

- Dương ca cũng nói vậy.

- Mộ Dương cũng đến?

- Vừa lúc ghé qua.

- Sau đó thì sao?

Vệ Tử Côn uống rượu cái ực, nói:

- Hắn kêu Lý Thiên Mệnh tự chọn, kết quả tiểu tử ngốc này đầu óc xảy ra vấn đề, cốt khí ngu xuẩn đầy mình. Hắn nói gì mà các thiên sư không vừa mắt hắn thì sẽ không bắt buộc, không chọn ai, làm ta tức chết! Không biết nên ăn nói sao với Mộ Uyển.

Vệ Thiên Hùng cười khẽ:

- Hài tử này thú vị thật.

Vệ Tử Côn gay gắt:

- Thú vị con khỉ! Khùng thì có.

- Cuối cùng Mộ Dương xử lý thế nào?

Vệ Tử Côn câm nín nói:

- Cho hắn một chỗ ở trong Thiên Phủ, để hắn tự tu luyện. Tiểu tử này còn nói muốn trở thành đệ tử của Mộ Dương, khiến người cười rụng răng. Nếu biết trước thì ta đã không dẫn hắn đi Truyền Thừa Điện, toàn khiến ta mất mặt.

Vệ Thiên Hùng nói:

- Ước mơ xa vời như thế thì không ai giúp được, tóm lại coi như đã vào Thiên Phủ, tùy hắn vậy. Nếu thiên phú của hắn không tốt, không qua được thử thách hàng năm thì rồi sẽ bị Thiên Phủ đào thải.

- Đó là tự hắn chọn, trong Thiên Phủ không được thiên sư chỉ dạy thì bị đào thải là chuyện sớm hay muộn.

- Thôi không nói đến tên ngu xuẩn này nữa, hôm nay là sinh nhật của Huyên Nhi, nên vui vẻ tưng bừng lên.

- Người trẻ tuổi vui chơi, chúng ta nhìn xem là được.

Mắt Vệ Thiên Hùng đầy trìu mến nhìn Vệ Lăng Huyên vui cười trong đám người:

- Huyên Nhi nói với ta sinh thần hôm nay của con bé có nguyện vọng lớn nhất.

- Là gì?

- Huyên Nhi nói muốn được trông thấy gia gia.

- Ca nói với phụ thân chưa?

- Nói rồi.

- Lão già này nghẹn giỏi thật, nhiều năm không bước ra khỏi cửa, suốt ngày sống trong tối tăm . . .

Vệ Thiên Hùng ngắt lời:

- Tử Côn, ngươi không nhỏ, đừng nói lung tung.

- Được rồi.

Thần Phạt Thiên Vương Vệ Kình ở bên cạnh khẽ thở dài:

- Tịnh Nhi tổn thương hắn quá sâu.

Vệ Thiên Hùng nhìn nữ nhi Vệ Lăng Huyên của mình, nói:

- Huyên Nhi lớn lên, có lẽ sẽ có khởi đầu mới. Về sau ta kêu Huyên Nhi thường xuyên đi vào chơi với phụ thân, để phụ thân hoàn toàn quên người kia.

Vệ Tử Côn nói:

- Đúng lắm!

Đại sảnh bỗng yên tĩnh.

Vì một lão nhân tóc bạc phơ xuất hiện ngoài đình viện.

Bình Luận (0)
Comment