Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113 - Quà Sinh Thần Của Mộ Dương

Chương 113 - Quà sinh thần của Mộ Dương
Chương 113 - Quà sinh thần của Mộ Dương

Lão nhân mặc áo trắng rộng, vóc dáng hơi nhỏ gầy, lưng hơi khòm. Làn da lốm đốm đen trông hơi già nua, nhưng bề ngoài như vậy không thể nói lên lão là kẻ yếu, vì trong mắt lão toát ra uy áp mà Vệ Thiên Hùng không cách nào sánh bằng. Lão liếc qua một cái là làm người ta câm như hến ngay.

Một đám người trẻ tuổi kích động đứng lên, vẻ mặt tươi cười nghênh tiếp trụ cột trong lòng họ:

- Gia gia!

- Đại gia gia!

Đúng vậy, người đến là phủ chủ Thiên Phủ, vị này là cao nhân lánh đời thật sự của Chu Tước quốc, là người khống chế sau màn của Viêm Hoàng học cung.

Vệ Kình, Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn đều đứng dậy.

Vệ Lăng Huyên rất vui vẻ, cười tươi như hoa:

- Gia gia, để chúng con dìu người!

Vệ Lăng Huyên và Vệ Quốc Hào cùng tiến lên phía trước, một người một bên dìu Vệ Thiên Thương.

Đừng nhìn Vệ Thiên Thương lọm khọm nhưng bước chân rất vững vàng, tuy nhiên có ai từ chối tôn nhi nâng mình nào?

Vệ Tử Côn nói nhỏ bên tay Vệ Thiên Hùng:

- Rốt cuộc phụ thân chịu cười.

Vệ Thiên Hùng bất đắc dĩ nói:

- Đúng rồi, cây sắt nở hoa, sau này ta nên để bọn nhỏ đến gần phụ thân, chứ lần nào ta đi tìm cũng bị phụ thân đuổi ra.

Hôm nay trông thấy phụ thân rốt cuộc nở nụ cười, mặt đầy hạnh phúc khiến hai huynh đệ thả xuống tảng đá đè trong lòng.

Vệ Thiên Thương được tôn nhi dìu lên vị trí cao nhất, lão xoay người ngồi xuống:

- Ngồi đi.

Vệ Lăng Huyên lanh trí không trở về chỗ của mình mà đứng bên cạnh rót rượu cho Vệ Thiên Thương.

Vệ Thiên Thương vuốt đầu Vệ Lăng Huyên, khuôn mặt già nua nở nụ cười, nếp nhăn phần đuôi mày dính vào nhau:

- Còn nhớ lúc Huyên Nhi mới sinh ra chỉ to cỡ bàn tay, chớp mắt đã mười tám năm, lớn thành đại cô nương rồi.

Vệ Lăng Huyên nũng nịu nói:

- Gia gia, con hy vọng thời gian đi chậm chút, như vậy thì gia gia mãi mãi thanh xuân, mới mãi mãi ở bên Huyên Nhi.

- Hài tử ngoan.

- Gia gia, Huyên Nhi kính gia gia một ly, chúc gia gia phúc như Đông Hải, thọ bằng Nam Sơn!

- Ha ha, hôm nay là sinh thần của Huyên Nhi mà sao đã làm ta vui trước rồi?

Thấy hai ông cháu vui vẻ, Vệ Thiên Hùng và Vệ Tử Côn liếc nhau, cũng bật cười.

Quả nhiên phải nhờ cô nương nhiệt tình hoạt bát như Vệ Lăng Huyên mới làm Vệ Thiên Thương xem rõ sinh hoạt trước mắt chứ không phải chìm đắm trong quá khứ.

- Gia gia, quà của Huyên Nhi đâu?

- Con bé khôn ranh này, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi đây.

Không biết Vệ Thiên Thương lấy đâu ra một thanh kiếm lớn màu vàng rực rỡ, thiên văn màu lam lấp lánh trên thân kiếm toát ra hơi thở khủng bố cương mãnh.

Đám người trẻ tuổi bên dưới kinh thán kêu lên:

- Thú binh ngũ giai, Kim Khuyết kiếm!

Đây là thanh kiếm nổi tiếng, cả đám lộ vẻ mặt hâm mộ.

Vệ Lăng Huyên hưng phấn cất quà:

- Đa tạ gia gia, Huyên Nhi thích gia gia nhất!

Vệ Thiên Thương dặn dò:

- Nhớ kỹ, trước khi khống chế được binh khí này thì không thể miễn cưỡng chính mình, phải từ từ làm từng bước.

Vệ Lăng Huyên vừa vui vẻ vừa tội nghiệp nhìn Vệ Thiên Thương:

- Biết rồi gia gia! Huyên Nhi rất vui, đây là ngày Huyên Nhi vui nhất, nếu sau này gia gia thường xuyên ra ngoài chỉ điểm cho Huyên Nhi tu luyện thì càng tốt!

Vệ Thiên Thương vuốt râu dài, cười híp mắt:

- Được được.

Vệ Tử Côn phục sát đất:

- Huyên Nhi lợi hại quá.

Quả nhiên chỉ có tiểu tôn nữ là thành công, nếu hai huynh đệ nhắc yêu cầu này e rằng Vệ Thiên Thương không thèm để ý tới họ.

Lần trước Vệ Thiên Thương đi ra là lúc nhâm mệnh Mộ Dương làm phủ chủ đời tiếp theo.

Bữa tiệc sinh thần này có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, người nhà quây quần bên nhau, vui vẻ hòa thuận. Có đám thanh niên Vệ Lăng Huyên làm không khí sống động, tiếng cười đùa không ngớt.

Lúc này một thủ vệ lặng lẽ đi vào nói nhỏ bên tai Vệ Thiên Hùng:

- Cung chủ, phó phủ chủ đến.

Vệ Thiên Hùng cười nói:

- Cho hắn vào đi, có hỏi hắn mang quà gì không?

- Phó phủ chủ mang theo một thiếu niên, là phó phủ chủ bảo ta đi vào thông báo một tiếng.

- Thiếu niên? Là ai?

- Không biết.

Vệ Thiên Hùng thúc giục:

- Không sao, kêu hắn mau vào đi.

Vệ Tử Côn lại gần hỏi:

- Ai vậy?

- Mộ Dương.

- Hắn trực tiếp tiến vào thì được rồi.

- Hình như nói là dẫn theo người ngoài.

- À.

Vệ Tử Côn không để bụng, hiện tại một đám người trẻ tuổi vây quanh Vệ Thiên Thương, chọc cười lão, giây phút hạnh phúc này rất hiếm có trong Vệ gia.

Ngay lúc này, hai người từ bên ngoài đi vào.

. . .

Lý Thiên Mệnh không ngờ lần này tìm đến Vệ phủ sẽ náo nhiệt như vậy, cách thật xa đã nghe tiếng cười vui.

Đường đường là Vệ phủ, phủ đệ rộng lớn nhưng hiếm thấy thiết kế mộc mạc trang nhã như vậy.

Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ chút, vì hắn biết đây là nơi Vệ Tịnh lớn lên.

Mẫu thân lưu lạc ở bên ngoài hai mươi năm, Lý Thiên Mệnh tin rằng trong lòng mẫu thân khát vọng về nhà.

Mộ Dương nói:

- Hôm nay náo nhiệt như vậy chắc có chuyện gì.

- Ừm.

Mộ Dương dặn dò:

- Chút nữa ngươi đừng nói chuyện, để ta nói.

- Đa tạ.

- Sư tôn của ta hầu như ở trong Thiên Vân Trai không ra ngoài, lát nữa ta nói với Vệ Thiên Hùng một chút rồi trực tiếp mang ngươi đi Thiên Vân Trai.

Mộ Dương liếc qua thiếu niên một cái sau đó dẫn hắn vào đình viện vô cùng náo nhiệt.

Khi y bước vào trong, thấy ngay Vệ Thiên Thương ngồi ở trên cùng.

Lý Thiên Mệnh đương nhiên cũng nhìn thấy.

Chỉ có thể nói ruột thịt với nhau có mối ràng buộc vô hình.

Lý Thiên Mệnh chưa gặp Vệ Thiên Thương bao giờ, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn lão là hắn biết ngay lão nhân ngồi chính giữa là phủ chủ Thiên Phủ, phụ thân của Vệ Tịnh, ngoại công của hắn.

Thần Phạt Thiên Vương ngồi bên cạnh trông càng thần tuấn hơn, mặt mày hồng hào càng già càng dẻo dai.

Nhưng Lý Thiên Mệnh không nhìn lão cái nào.

Mộ Dương hơi ngạc nhiên:

- Sư tôn, người đi ra?

- Ừm, hôm nay là sinh thần của Huyên Nhi.

Có thể thấy thái độ của Vệ Thiên Thương đối với Mộ Dương tốt hơn với hai người Vệ Thiên Hùng.

Mộ Dương cười cười:

- Thì ra là vậy. Huyên Nhi, lần này Dương thúc không chuẩn bị, lần sau sẽ bù cho Huyên Nhi.

Vệ Lăng Huyên nói:

- Đa tạ Dương thúc, thúc nhớ là tặng quà đừng keo kiệt quá!

Vệ Thiên Hùng nạt một câu:

- Không được nói bừa!

Mộ Dương cười nói:

- Ha ha, ta thích tính cách thẳng thắn như Huyên Nhi.

Vệ Lăng Huyên nhăn mặt với Vệ Thiên Hùng:

- Dương thúc có ánh mắt hơn phụ thân của con!

Mọi người bị chọc cười.

- Mộ Dương, ngươi dẫn hắn đến làm gì?

Vệ Tử Côn đã thấy Lý Thiên Mệnh ngay từ khi hắn bước vào, y còn tưởng mình nhìn lầm, dù sao Vệ phủ là chỗ riêng tư, đệ tử Thiên Phủ tầm thường không được vào, ít nhất Mộ Dương chưa từng dẫn Lâm Tiêu Đình vào.

Vệ Quốc Hào lấy làm lạ, Vệ phủ luôn ẩn giấu ở sâu trong Thiên Phủ, Mộ Dương mang Lý Thiên Mệnh mới làm trò cười đến đây?

Vệ Thiên Hùng hỏi:

- Thiếu niên này là . . .?

Vệ Tử Côn đặt câu hỏi khiến mọi người chú ý đến Lý Thiên Mệnh, nên gia đình già trẻ lớn bé đều thấy lạ, Mộ Dương nên biết cấm kỵ của Vệ gia.

Vệ Tử Côn nói:

- Ca, hắn là đệ nhất đệ tử năm nay, Lý Thiên Mệnh.

Khi Vệ Tử Côn nói ra cái tên này thì người của Vệ phủ càng thấy lạ hơn.

Dẫn một thiếu niên nhỏ bé như hạt bụi thế này vào Vệ gia thật kỳ cục.

Mọi người khó hiểu nhìn Lý Thiên Mệnh, vừa lúc ánh mắt của hắn giao nhau với Vệ Thiên Thương.

Lão nhân này cũng nhìn hắn, ánh mắt hờ hững.

Lý Thiên Mệnh thấy biển rộng mênh mông trong mắt lão, hắn cảm giác biển cả rực rỡ sắc vàng đến gần mình, áp lực dần tăng lên, làm hắn như đi vào biển sâu, bị áp lực bàng bạc đè ép nghẹt thở.

Lý Thiên Mệnh phát hiện ánh mắt của Vệ Thiên Thương biến đổi, hắn không có lựa chọn nào khác hơn là cố gắng chống cự, nhìn thẳng vào mắt Vệ Thiên Thương.

Lý Thiên Mệnh biết rất có thể tương lai mình sẽ chống lại ngoại công này, vì mạng sống của mẫu thân, hắn tuyệt đối không thể nhận thua!

Bình Luận (0)
Comment