Mộ Dương phản ứng nhanh nói:
- Sư tôn, ta có chút chuyện nhỏ muốn tìm sư tôn, nhưng hôm nay là sinh thần của Huyên Nhi, xem ra ta đến không đúng lúc. Đợi qua vài ngày ta sẽ lại đến, thuận tiện mang quà cho Huyên Nhi luôn.
Vệ Thiên Thương liếc Mộ Dương một cái, nhắm mắt lại:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Khi Vệ Thiên Thương khép mắt lại tựa như có bão tố đang tích trữ.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy dường như mình từ đầu đến cuối đều bị lão nhân này nhìn thấu, cảm giác lạnh thấu xương.
- Hay là đợi ngày khác ta đến?
- Không cần, nói ngay đi.
Vệ Thiên Thương thay đổi trạng thái, tâm trạng tốt đẹp lúc nãy hoàn toàn biến mất, tâm tình của người Vệ phủ cũng khó chịu theo.
- Vậy . . . có thể đi Thiên Vân Trai không?
Vệ Thiên Thương nhắm mắt, ngữ điệu lạnh nhạt nói:
- Nói ngay tại đây, nói rõ ràng, đừng lãng phí thời gian.
Mộ Dương hơi nhức đầu, y không ngờ hôm nay vừa lúc là sinh thần của Vệ Lăng Huyên, vừa lúc Vệ Thiên Thương ra khỏi Thiên Vân Trai.
Mộ Dương vốn muốn lén nói chuyện với Vệ Thiên Thương, giờ có mặt đông đủ người Vệ gia, tuy bọn họ không thể quyết định cái gì nhưng có mặt họ sẽ ảnh hưởng quyết định của Vệ Thiên Thương.
- Phó phủ chủ, để ta nói cho.
Bỗng nhiên rơi vào cảnh bị động, Lý Thiên Mệnh không muốn khó xử Mộ Dương.
Có một số việc hắn muốn tự mình gánh vác, một mình đối mặt. Hắn là người có dũng khí, hắn không cho rằng mình mang theo mẫu thân cầu cứu ngoại công của mình là điều sai trái. Dù không phải ngoại công, đổi thành họ hàng bình thường, Lý Thiên Mệnh cảm thấy đến xin giúp đỡ chẳng phải chuyện gì mất mặt.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Vệ Thiên Thương, trầm giọng nói:
- Vãn bối tên là Lý Thiên Mệnh, hôm nay cầu xin phó phủ chủ dẫn vãn bối đến Vệ phủ vì muốn khẩn cầu phủ chủ cứu mẫu thân của vãn bối.
Câu này nói ra, mọi người càng mơ hồ hơn.
Dù sao Vệ Thiên Thương không phải đại phu, làm gì biết cứu người? Hơn nữa cứu người xa lạ.
Giọng Vệ Thiên Thương khàn khàn vang lên, khiến người nghe khó chịu như miếng gỗ ma sát:
- Mẫu thân của ngươi tên là gì?
- Vệ Tịnh.
Lý Thiên Mệnh cảm giác rõ rệt khi mình thốt ra hai từ này thì nguyên Vệ phủ như nổ tung, từ hồ nước phẳng lặng bỗng chốc thành dung nham sôi trào.
Trừ phó phủ chủ Mộ Dương đã biết trước, tất cả người Vệ gia ngây ra như phỗng.
Nhưng đây là sự im lặng trước cơn bão táp.
Đối với họ thì tên này là cấm kỵ hai mươi năm, là cái tên tuyệt đối không được nhắc tới ở trước mặt Vệ Thiên Thương, cấm nhắc đến chứ đừng nói là Lý Thiên Mệnh sống sờ sờ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Các trụ cột vững chắc của Vệ phủ như Vệ Thiên Hùng, Vệ Kình, Vệ Tử Côn đều hóa đá.
Bọn họ cảm giác da đầu tê dại, không dám nhìn biểu tình của Vệ Thiên Thương giờ phút này.
Đặc biệt là Vệ Tử Côn, khi Lý Thiên Mệnh nói ra thân phận thì y cảm thấy rất vớ vẩn.
Dù sao phát sinh vụ kia ba năm trước là y đã nghe nói về Lý Thiên Mệnh, y chưa bao giờ ngờ rằng Lý Thiên Mệnh sẽ là cháu trai của mình.
Đối với các tiểu bối như Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên thì không rõ ràng chuyện năm xưa, nhưng bọn họ biết mình từng có một cô cô, sau này bị trục xuất khỏi gia môn, từ đó bặt vô âm tín.
Bọn họ muốn tìm vị trí của Vệ Tịnh không khó chút nào, nhưng Vệ Thiên Thương hạ lệnh cấm bất cứ ai đi tìm nàng, không cho phép ai liên lạc với nàng. Người Vệ phủ đều biết Vệ Thiên Thương không thích nghe tên này cỡ nào.
Có thể tưởng tượng năm xưa Vệ Tịnh cắt đứt với lão mang đến đả kích lớn nhường nào cho lão.
Bây giờ sau hai mươi năm, người năm xưa biến mất chưa từng trở về, hôm nay có một thiếu niên tự xưng là nhi tử của nàng trở lại trước mắt Vệ Thiên Thương.
Lý Thiên Mệnh chịu đựng áp lực đến từ nguyên Vệ gia, nghiêm túc mà chân thành nói:
- Mẫu thân của vãn bối từ hai mươi năm trước bị Tiểu Mệnh Kiếp, hiện giờ không có nhiều thời gian. Vãn bối và mẫu thân cùng trở lại Diễm Đô, vãn bối cầu xin phủ chủ làm ơn cứu mẫu thân. Miễn phủ chủ đồng ý thì vãn bối nguyện làm trâu làm ngựa, ruột gan đổ đầy đất dốc sức vì Vệ gia!
Một thiếu niên mới trưởng thành đến hào môn ẩn thế như Vệ phủ, đối diện các tồn tại như Vệ Thiên Hùng, Vệ Thiên Thương, Vệ Kình, giọng nói bình ổn mà chân thành tha thiết bày tỏ thỉnh cầu của mình.
Đây là một loại quyết đoán mạnh mẽ.
Khi Lý Thiên Mệnh thốt ra câu này ngay lúc gió lốc dấy lên mãnh liệt nhất trong Vệ phủ.
Vệ Thiên Thương nhắm mắt, mãi khi nghe Lý Thiên Mệnh nói câu này mới từ từ mở mắt ra.
Khoảnh khắc đó Lý Thiên Mệnh cảm giác cả thế giới đè lên người mình, trọng lượng khủng bố khó thể tưởng tượng. Hắn cảm giác nội tạng sắp bị đè dẹp, Thú Nguyên và máu đảo ngược, toàn thân sắp nát vụn.
Vệ Thiên Thương ở trước mắt hắn không còn là lão già mà thành cự thú che trời. Lão to bằng thế giới sau đó đè lên người Lý Thiên Mệnh, vô tình mà thô bạo, hoàn toàn xem hắn như con kiến.
- Nàng bị Tiểu Mệnh Kiếp hai mươi năm!?
- Đúng vậy!
Hiển nhiên bọn họ đều không biết chuyện này.
Vệ Thiên Thương mang đến trấn áp cực mạnh cho Lý Thiên Mệnh cũng không biết.
Lý Thiên Mệnh cắn răng chống chọi lại áp lực khủng bố từ Vệ Thiên Thương, hắn nghiến chặt răng khiến mình đứng thẳng trong áp lực vô hạn, hắn giương đôi mắt nóng cháy va chạm với tia mắt của Vệ Thiên Thương.
Lý Thiên Mệnh có sức ý chí mạnh mẽ lại thốt ra một câu:
- Mẫu thân không còn nhiều thời gian, cầu xin người làm ơn cứu mẫu thân, vãn bối nguyện lấy mạng sống trả lại ơn đức này!
Có lẽ lão không xem Vệ Tịnh là nữ nhi của mình, nhưng Lý Thiên Mệnh cho rằng cứu một mạng người còn hơn xây phù đồ bảy bậc, có lẽ lão sẽ đồng ý.
Lý Thiên Mệnh biết mình bây giờ không có vốn liếng gì, Vệ phủ hoàn toàn không xem trọng mạng sống của hắn, nhưng đây là thành ý của hắn, phải nói ra, hắn muốn cho Vệ Tịnh sống sót!
Mọi người cùng nhìn Vệ Thiên Thương, lão sẽ có phản ứng gì?
Đám người cảm nhận áp lực đến từ lão, các tiểu bối Vệ phủ thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Vệ Thiên Thương đột nhiên kêu lên:
- Mộ Dương!
Nửa Vệ phủ gần như run rẩy.
Mộ Dương thương hại nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Sư tôn, ta đang nghe.
Giọng Vệ Thiên Thương khàn khàn mà nặng nề, dường như cố nén cơn giận vô hạn:
- Đuổi người này ra Diễm Đô, mang theo mẫu thân của hắn đuổi ra ngoài, không được trở về!
Đã bao nhiêu năm rồi Vệ Thiên Thương không thất thố như vậy.
Mệnh lệnh này tương đương với tuyên cáo tử hình cho Vệ Tịnh, hoàn toàn từ chối Lý Thiên Mệnh.
Đây là tình huống tệ nhất mà Lý Thiên Mệnh có thể tưởng tượng được, hắn vốn khá lạc quan, cảm thấy phụ thân nào đều sẽ không đến nỗi thấy chết không cứu. Nhưng hôm nay hắn chứng kiến việc khó tin nhất.
Vệ Thiên Thương ở trong mắt hắn giống hệt Lý Viêm Phong lúc trước.
Hèn gì Vệ Tịnh nói khó bằng lên trời, hèn gì Mộ Dương cảm thấy cơ bản không có hy vọng.
Quả nhiên, hai người hiểu rõ Vệ Thiên Thương.
Phủ chủ Thiên Phủ có đức tính như vậy sao?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy đáng buồn, cũng rất tức giận, giận dữ như khi đối diện Lý Viêm Phong.
Lý Thiên Mệnh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân lại:
- Thấy chết không cứu, ngươi không xứng làm phụ thân!
Nhưng Lý Thiên Mệnh không có cách nào, hắn quá quan tâm Vệ Tịnh, khi thấy Vệ Thiên Thương đưa ra đáp trả như vậy thì hắn không kiềm chế được nữa, muốn mắng Vệ Thiên Thương một câu, nếu không thì khó nguôi ngoai cơn giận.
Người Vệ gia tức giận la to:
- To gan!
- Câm miệng!
Bọn họ không ngờ một thiếu niên mới trưởng thành mà dám ăn nói kiểu đó với Vệ phủ và Vệ Thiên Thương.