Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115 - Một Đám Diễn Viên Hài

Chương 115 - Một đám diễn viên hài
Chương 115 - Một đám diễn viên hài

Mộ Dương phản ứng nhanh chóng vội vươn tay đè vai Lý Thiên Mệnh:

- Sư tôn, xin đừng để bụng, hài tử này sốt ruột nên mới nói vậy, ta mang hắn đi ngay.

Không hiểu sao bị Mộ Dương đè vai làm Lý Thiên Mệnh không nói nên lời.

Mộ Dương vừa áy náy vừa xấu hổ, hôm nay vốn là ngày Vệ Thiên Thương khó khăn lắm mới vui vẻ, kết quả y mang Lý Thiên Mệnh đến phá hoại tất cả.

Đám người Vệ Thiên Hùng ra hiệu bằng mắt, Mộ Dương đè vai Lý Thiên Mệnh vội kéo ra ngoài.

Nói thật ra phản ứng tức giận của Vệ Thiên Thương khoa trương còn hơn trong tưởng tượng của Mộ Dương, y đã đánh giá thấp mức độ khó khăn cứu Vệ Tịnh.

Không ngờ đang định đi thì giọng trầm thấp khàn khàn của Vệ Thiên Thương vang lên:

- Chờ đã!

Mộ Dương đành cùng Lý Thiên Mệnh quay đầu lại, chờ Vệ Thiên Thương sai bảo.

Tia mắt như ánh mặt trời vàng của Vệ Thiên Thương giao nhau với ánh mắt cháy bỏng của Lý Thiên Mệnh.

Từ đầu đến cuối Lý Thiên Mệnh không chớp mắt cái nào, hắn đã không sợ hãi sống chết thì tự nhiên không sợ cái gọi là phủ chủ Thiên Phủ này.

Giọng Vệ Thiên Thương quanh quẩn trong Vệ phủ:

- Người của Vệ gia ta đừng chết ở bên ngoài mất mặt, bắt Vệ Tịnh về cho ta, dù chết cũng phải chết trong Vệ phủ!

Chết ở bên ngoài là mất mặt?

Vệ Thiên Thương nói xong nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:

- Tên của ngươi là gì?

Lý Thiên Mệnh rít qua kẽ răng:

- Lý Thiên Mệnh!

Vệ Thiên Thương cực kỳ không khách khí nói:

- Thiên Mệnh chó má, mơ tưởng viễn vông. Ngươi cũng đừng mơ rời khỏi Vệ phủ, đời này sống trong Thiên Phủ, đừng hòng dùng thân phận đi giả danh lừa bịp!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thân phận Vệ phủ rất quang vinh sao? Có lẽ ta cảm thấy đáng xấu hổ thì sao?

Vệ Thiên Thương muốn bắt Vệ Tịnh về nhốt lại, còn muốn giam cầm hắn trong Vệ phủ, suốt đời không được đi ra, lão có ý gì?

Mộ Dương nhức đầu, đang định kêu Lý Thiên Mệnh nói chuyện, kết quả hắn châm chọc lại.

Vệ Thiên Thương đứng lên:

- Thiên Hùng, sai người dọn dẹp Vũ Lâm Các, phong kín lại rồi ném hai người này vào, từ nay không cho phép ai đi vào và đi ra!

Vệ Thiên Thương nói xong xoay người đi ra ngoài đại sảnh, không quay đầu lại.

Không ai dám ngăn Vệ Thiên Thương dừng bước, chỉ có thể nhìn lão lại biến mất.

Mãi khi Vệ Thiên Thương đi xa không khí trong Vệ phủ mới thả lỏng một chút.

Vệ Thiên Hùng tức giận nói:

- Mộ Dương, ngươi thiệt tình! Chuyện lớn như vậy lẽ ra nên bàn trước với ta!

Mộ Dương bất đắc dĩ nói:

- Ta không ngờ đụng phải sinh thần của Huyên Nhi, sư tôn sẽ từ Thiên Vân Trai đến đây, ta vốn định nói với ngươi trước rồi cùng nhau đi Thiên Vân Trai. Kết quả sư tôn nhìn thoáng qua hài tử này liền biết hắn có quan hệ với Vệ Tịnh.

Lý Thiên Mệnh cũng phát hiện điều này, không cần ai giới thiệu, ánh mắt đầu tiên trông thấy hắn là lão đổi khác ngay.

Vệ Thiên Hùng hỏi:

- Ngươi nói xem làm sao bây giờ?

Mộ Dương nói:

- Còn làm sao được, ta mang Tịnh Nhi về trước, nhốt trong Vũ Lâm Các rồi từ từ tính tiếp.

Vệ Thiên Hùng thở dài thườn thượt, gã buộc phải thừa nhận Mộ Dương nói đúng, vì đây là sắp xếp của Vệ Thiên Thương, đành tạm làm như vậy.

Vệ Thiên Hùng sai người hầu đi dọn dẹp Vũ Lâm Các.

Vệ Kình không nghĩ ra:

- Vũ Lâm Các đẹp như vậy mà hoang phế hai mươi năm, không cho ai vào. Giờ sai người dọn dẹp, ca có ý gì đây? Là cứu hay không cứu?

Vệ Thiên Hùng nói:

- Ai biết được, nhưng hôm nay khó khăn lắm mới khiến phụ thân vui một chút, kết quả thành ra thế này. Sau này Vệ Tịnh trở về, e rằng cái nhà này sẽ không yên ổn.

Vệ Tử Côn nói:

- Bọn họ nói nhị tỷ bị Tiểu Mệnh Kiếp, không còn bao nhiêu thời gian?

- Đợi Mộ Dương mang người về xem sao.

Ánh mắt Vệ Tử Côn tối tăm hỏi:

- Ca nói xem phụ thân có khi nào tha thứ cho tỷ ấy không?

Vệ Thiên Hùng nhíu mày nói:

- Không thể nào! Hai mươi năm không trở về, hiện giờ sắp chết thì đến cầu cứu. Ngươi xem hôm nay phụ thân táo bạo như vậy, ngươi cảm thấy có khả năng này không?

Vệ Tử Côn nhìn gã, hỏi:

- Vậy còn ca?

Vệ Thiên Hùng nói:

- Ta cảm thấy nếu nàng không trở lại thật tốt.

Vệ Tử Côn nói:

- Ta cũng nghĩ giống như đại ca, tỷ ấy hại phụ thân ra nông nỗi này, không thể tha thứ!

Vệ Thiên Hùng ngẩng đầu lên, Mộ Dương còn đứng ở kia chưa đi:

- Mộ Dương, chúng ta nói vậy chắc ngươi sẽ không thấy khó chịu gì chứ?

- Đây là suy nghĩ của các người, không liên quan đến ta, ta đi tìm Vệ Tịnh trước.

Mộ Dương để Lý Thiên Mệnh lại đây cho họ áp giải vào Vũ Lâm Các trước, y thì ra ngoài mang Vệ Tịnh về.

Trước khi đến Vệ phủ thì Mộ Dương đã hỏi Lý Thiên Mệnh chỗ ở của Vệ Tịnh, giờ vừa lúc dùng thông tin này đi bắt người.

Mộ Dương nói xong bước đi, bỏ lại Lý Thiên Mệnh một mình đối diện nguyên gia đình Vệ gia.

Nói thật ra họ đều là thân thích của hắn, đặc biệt Vệ Thiên Hùng và Vệ Tử Côn là cữu cữu ruột. Đám người Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên là biểu huynh muội của hắn, bình thường thì bọn họ nên lớn lên bên nhau.

Trước khi đến đây Lý Thiên Mệnh ôm hy vọng rất lớn với cái gọi là họ hàng, nay xem ra hắn đã mơ ảo.

Vệ Thiên Hùng thản nhiên nói:

- Quốc Hào, các ngươi mang người đi Vũ Lâm Các, đừng ở đây mất mặt.

Vệ Quốc Hào gật đầu nói:

- Vâng thưa phụ thân.

Gã bước tới trước mặt Lý Thiên Mệnh, nói:

- Đi theo ta, tốt nhất hãy yên phận, đời này ngươi chắp cánh cũng khó bay, nếu không ngoan ngoãn thì chờ ăn đòn đi!

Vệ Lăng Huyên đi theo:

- Đúng rồi, cái thứ làm mất hứng. Người ta khó khăn tổ chức sinh thần, làm gia gia vui vẻ một chút nhưng bị thứ hạ cấp nhà ngươi phá hỏng hết.

Đám người Vệ Quốc Hào áp giải, Lý Thiên Mệnh đi theo bọn họ.

Một đám tiểu bối Vệ phủ lấy Vệ Quốc Hào dẫn đầu bao quanh Lý Thiên Mệnh.

- Huyên tỷ, sao lại bảo là người này hạ cấp?

Vệ Lăng Huyên tràn ngập khinh thường nói:

- Các ngươi chưa nghe qua Lý Thiên Mệnh nổi tiếng như cồn à? Ba năm trước hắn đã là đệ tử của học cung, hắn theo đuổi Mộc Tình Tình, bạn gái của Lâm Tiêu Đình mà không được nên chuốc thuốc xâm phạm, may mắn Lâm Tiêu Đình đến kịp lúc giết thú bản mệnh của hắn.

Trưởng tử của Vệ Tử Côn, Vệ Thanh Dật biểu tình khoa trương nói:

- Trời ạ, có loại người như vậy sao? Ghê tởm quá, thật đáng sợ!

Vệ Quốc Hào nhìn Lý Thiên Mệnh, cười khẩy nói:

- Loại người này mà có quan hệ huyết thống với chúng ta, thật là đáng xấu hổ.

Vệ Lăng Huyên bĩu môi nói:

- Nên ta đoán đại khái vì sao mẫu thân của hắn bị gia gia đuổi ra Vệ phủ rồi, có lẽ cũng giống như hắn.

Lý Thiên Mệnh vụt ngoái đầu, mắt rực cháy lửa:

- Ngươi có tin là ta đánh sưng mặt ngươi, cho ngươi không nói nên lời không?

Vệ Lăng Huyên giả bộ hoảng sợ trốn vào đám người:

- Ôi chao, làm ta sợ hết hồn!

Đám người ngây ra sau đó cười cong lưng.

- Ha ha ha! Huyên tỷ mau trốn đi, tên này dám nói mạnh miệng như vậy chắc mạnh lắm.

- Đúng rồi, có lẽ là thiên tài tuyệt thế giả heo ăn cọp, đừng nhìn hắn chỉ có Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng nhưng không chừng một chiêu bùng nổ chớp mắt đánh gục Huyên tỷ.

- Đến lúc đó chúng ta tập thể hết hồn, hay bây giờ biểu diễn trước cho hắn xem?

- Nào, mọi người cùng làm!

Cả đám tụ lại với nhau, cùng tán thán Lý Thiên Mệnh:

- Oa, không ngờ Lý Thiên Mệnh mạnh dữ vậy!

- Trời ạ, hắn một chiêu đánh gục Huyên tỷ kìa!

- Ôi trời, hắn thổi một hơi làm Hào ca bay mất luôn!

- Trời trời, hắn ngậm mông trâu thổi phình con trâu thành quả cầu, ghê gớm, ta hết hồn rồi nè, còn ngươi?

Vệ Thanh Dật cười muốn té lăn quay, nếu không phải chỗ này không thích hợp thì họ đã bò lăn ra cười.

Vệ Lăng Huyên bị cả đám chọc cười ngã ngửa:

- Đệ tử tầm thường mới vào học cung mà lợi hại như vậy, ta sợ thật rồi, ta không dám nữa!

Đám người biểu tình khoa trương, ai nấy đều là diễn viên hài.

Bình Luận (0)
Comment