Vệ Quốc Hào quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Sao ngươi không nói chuyện? Lý Thiên Mệnh, không lẽ đang gây tê chính mình, mơ mộng có ngày thật sự đánh ngã chúng ta để trút giận sao?
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Tùy tiện ngươi nói.
Vệ Quốc Hào cười khẩy nói:
- Ha ha ha! Rất có sức tưởng tượng, ta cảm giác nhiều người mới vào học cung đều không rõ ràng chênh lệch giữa họ và những người từ nhỏ tu luyện trong Thiên Phủ như chúng ta là lớn cỡ nào. Ta ví dụ thế này, Vệ Thanh Dật mười bảy tuổi là Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng, nàng nhỏ hơn ngươi ba tuổi nhưng có thể tùy tiện nghiền áp ngươi. Mỗi người ở đây đều thiên tài hơn ngươi, đã biết cách biệt chưa?
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Biết, bội phục bội phục, các ngươi đều là thiên tài ngút trời.
Nhưng hắn có thể trở về Diễm Đô, có thể lấy đệ nhất đệ tử thì cách biệt với mấy thiên tài ngút trời này chỉ khoảng một, hai tháng.
Đợi đến khi đó hẵng bàn lại thắng thua đi.
Lý Thiên Mệnh không hề sốt ruột, dù bị nhốt trong Vệ phủ thì sao? Hắn vẫn có thể tu luyện, cường đại lên được.
Bọn họ đã biểu hiện hết hồn trước mặt hắn, chờ qua một thời gian hắn sẽ cho họ thấy biểu diễn và tự thể nghiệm có gì khác nhau.
Với tiến độ hiện tại của Lý Thiên Mệnh thì có lẽ không cần một tháng.
Vệ phủ có thể nhốt hắn được sao?
Lúc này đã đến Vũ Lâm Các bỏ hoang hai mươi năm, nhiều người hầu đang dọn dẹp bên trong, Vệ Thiên Hùng sắp xếp thủ vệ cũng đã có mặt.
Có hai người luân phiên canh giữ, tuyệt đối sẽ không cho Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh rời khỏi đây.
Vẻ mặt Vệ Quốc Hào ghét bỏ nói:
- Ngươi lăn vào trước cho ta! Không hiểu tại sao cần phải dọn dẹp, Vũ Lâm Các dơ bẩn mới xứng đôi với ngươi bây giờ.
Lý Thiên Mệnh lười để ý tới Vệ Quốc Hào, hắn nhìn Vũ Lâm Các, chỗ này chắc là nơi Vệ Tịnh ở từ nhỏ đến lớn.
Vệ Quốc Hào nói với hai nam nhân trung niên phía xa mới được cử đến đây:
- Tiêu Cao, Triệu Kim, các ngươi trông chừng kỹ cho ta, đừng để người này đi ra Vũ Lâm Các một bước. Lát nữa còn đưa một người già tới, cũng không được cho ra ngoài.
Hai người vội gật đầu nói:
- Biết thưa Quốc Hào thiếu gia, cung chủ đã dặn rồi.
- Được rồi, đi nào, hôm nay là sinh thần của Huyên Nhi, chúng ta tiếp tục chúc mừng, sau này đừng tới nơi xập xệ này.
- Được đấy!
Một đám người trẻ tuổi cười đùa rời đi.
Sự vui sướng của họ hoàn toàn trái ngược với Lý Thiên Mệnh trầm tĩnh.
Lý Thiên Mệnh đi vào Vũ Lâm Các mới biết chỗ này rất lớn, nếu không bị bỏ hoang thì có lẽ nơi đây càng trang nhã thoải mái.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy bóng dáng mẫu thân trong nhiều chỗ trang trí và dấu vết để lại.
Bọn họ dọn dẹp rất nhanh, qua khoảng nửa ngày đã có thể ở lại.
Phòng ngủ chính được lau dọn sạch sẽ, không biết là Vệ Thiên Hùng hay Vệ Thiên Thương dặn làm như vậy.
Quét dọn xong người hầu rời đi.
Qua khoảng nửa canh giờ, Lý Thiên Mệnh nghe tiếng bước chân, hắn đi ra ngoài vừa lúc thấy Mộ Dương dìu Vệ Tịnh vào.
Lý Thiên Mệnh kêu lên:
- Nương!
Vệ Tịnh ngước đầu lên, khi thấy Lý Thiên Mệnh thì khóe môi cong lên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhi thất bại.
Vệ Tịnh dịu dàng nói:
- Không.
- Thật sự thất bại.
- Không, ngươi nhìn xem, ít ra chỗ này là nơi ta khao khát muốn trở về.
Vệ Tịnh nhìn mọi người xung quanh, ký ức ùa về trong óc, mắt nàng ánh lên nhiều sắc màu, đó là tình cảm khó miêu tả.
Mộ Dương nói:
- Thiên Mệnh, hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân của ngươi, ta đi chỗ sư tôn một chuyến, ta cảm giác còn có thể cầu tình.
- Vì sao phó phủ chủ nói vậy?
Mộ Dương nói:
- Ngươi không hiểu, sư tôn không phải loại người thật sự tuyệt tình. Tịnh Nhi trở lại, sau này có cơ hội tiếp xúc, khả năng sư tôn ra tay cứu lớn hơn nhiều so với đuổi các ngươi ra Diễm Đô. Nếu bị đuổi ra Diễm Đô thì không có chút cơ hội.
Thật ra Lý Thiên Mệnh cũng nghĩ vậy, nên lúc Vệ Thiên Thương tuyên bố sẽ giam cầm hắn cả đời không khiến hắn lo lắng.
Nếu mẫu thân có thể sống tiếp thì bị nhốt suốt đời cũng chẳng sao.
. . .
Thiên Vân Trai.
Đây là nơi nghỉ dưỡng tốt nhất.
Luận Ngư Trì, ao cá trong Thiên Vân Trai lớn nhất Vệ phủ.
Lúc này có một lão nhân tóc bạc ngồi thả câu bên ao cá, tiếc rằng tâm trạng không ổn định nên cần câu trong tay lão run run, câu được con cá nào mới lạ.
- Ca, rốt cuộc có cứu hay không đây?
Thần Phạt Thiên Vương Vệ Kình từ bên ngoài đi vào, duỗi người nằm trên tảng đá, hình tượng nghiêm khắc ở bên ngoài bay biến hết.
Vệ Kình không ngừng huyên thuyên:
- Lúc Tịnh Nhi còn nhỏ ca cưng yêu như bảo bối, chiều chuộng hai mươi năm không cho ai động vào, chắc ca sẽ không nhìn Tịnh Nhi bị hành hạ đến khi lìa đời chứ? Ca, ở đây không có người ngoài, cũng không có tiểu bối, đừng xìu mặt với đệ đệ, có gì hãy nói thẳng ra đi.
Cạch!
Vệ Thiên Thương ném cần câu xuống đất, tức giận run người:
- Ngươi nói xem tại sao nó bướng bỉnh vậy hả? Bị Tiểu Mệnh Kiếp hai mươi năm mà không trở về, giỏi lắm, chịu đựng được lâu như vậy, kết quả vẫn trở về xin ta!
Vệ Kình trợn trắng mắt nói:
- Ai kêu ca không nhịn được nóng tính buông lời hăm dọa phong kín đường của người ta, nếu ta mà là Tịnh Nhi cũng không dám trở về.
Vệ Thiên Thương khó hiểu hỏi:
- Ngươi nói bậy, ta mà dữ vậy sao?
Vệ Kình hỏi:
- Ca tự nói đi, hai mươi năm rồi, huynh đệ chúng ta sắp thành lão bất tử, ca nghĩ thoáng chút đi. Tịnh Nhi đúng là có phần không đúng, nhưng ca ngẫm lại bị trừng phạt Tiểu Mệnh Kiếp hai mươi năm còn chưa đủ sao? Ca cho ta một lời chắc chắn đi, để ta yên tâm, rốt cuộc chịu cứu hay không?
Huynh đệ ruột ở bên nhau sáu, bảy chục năm, nơi này không có người ngoài, có thể thổ lộ thật lòng.
Vệ Thiên Thương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đương nhiên phải cứu! Nữ nhi của mình nếu không cứu thì chẳng lẽ ta là súc sinh sao?
- Vậy mới rồi ca gầm rống làm chi?
- Ta không có sĩ diện sao? Mất tích hai mươi năm, vừa trở về đã muốn lão tử sốt sắng cứu nó, mặt mũi của ta để vào đâu?
- Chẳng phải tại ca cấm mọi người tìm con bé sao? Ca nói cấm nàng cả đời không được bước vào Diễm Đô nửa bước, nhớ không?
- . . .
Mặt Vệ Thiên Thương vẫn lộ vẻ tức giận, cầm cần câu chọt vào ao cá, sau cùng mệt mỏi ngồi bệch xuống:
- Chống chọi qua hai mươi năm, có Mộ Dương ở thì ít nhất sẽ chịu đựng được một năm, ta chờ xem khi nào nó đến nhận sai xin lỗi thì khi đó ta mới cứu.
- Có phải muốn ở trước công chúng nói với ca rằng năm đó nàng đã sai, không nên ngỗ nghịch phụ thân tuyển chọn Lý Viêm Phong?
- Chứ sao nữa.
Vệ Kình nhún nhún vai, vẻ mặt thản nhiên:
- Tùy ca, dù sao chịu khổ là nữ nhi của ca chứ không phải của ta.
- Nữ nhi của ngươi có thể lớn lên xinh xắn được vậy sao?
- Giờ hết xinh xắn rồi, đắc ý cái gì hả ca?
- . . .
Vệ Kình nhìn lão già này các loại rối rắm buồn bực mà thấy buồn cười.
- Nhưng hình như hai nhi tử của ca thật sự ghét Tịnh Nhi.
- Liên quan quái gì đến chúng?
- Mộ Dương khá hơn, bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Vệ Thiên Thương nói:
- Đúng rồi, Tịnh Nhi nợ Mộ Dương rất nhiều, ta cũng nợ hắn.
Vệ Kình cười nói:
- Đã trôi qua rồi, giờ Mộ Dương sống rất tiêu sái.
Vệ Kình chợt nhớ đến thiếu niên hôm nay, nói:
- Ca cảm thấy nhi tử của Tịnh Nhi, ngoại tôn của ca như thế nào?
Vệ Thiên Thương nói:
- Phế vật Lý Viêm Phong kia làm sao nuôi dưỡng ra thiên tài được, tuy vào thú binh nhưng tuổi lớn cảnh giới thấp, kém hơn Vệ Thanh Dật mảng lớn, không nên thân!
- Vậy thì ca sai rồi, ca không biết ba năm trước hắn xảy ra chuyện gì, ta mới hỏi xong.
- Xảy ra chuyện gì?