Vệ Kình kể lại, sau đó cảm khái:
- Đây là cảnh giới sau khi hắn tu lại, dù tu lại trong năm mất thú bản mệnh thì đến nay mới có ba năm, trong ba năm quay về Linh Nguyên cảnh đệ tam, tứ trọng coi như có tài. Điều không tốt duy nhất là có lẽ phẩm hạnh có vấn đề, dù sao sự kiện ba năm trước đồn ồn ào.
Vệ Thiên Thương nói:
- Không đúng!
- Cái gì không đúng?
Vệ Thiên Thương nheo mắt nói:
- Hôm nay ta xem hài tử này không giống loại người đó.
- Ca chắc không?
Vệ Thiên Thương nói:
- Chắc chắn, ánh mắt của hài tử này rất mạnh mẽ, rất chính trực, không phải tiểu nhân xấu xa.
Vệ Kình nói:
- Thế thì thú vị.
Vệ Thiên Thương nói:
- Nhãi ranh, hôm nay dám chống đối ta, ta phải thử thách hắn mới được.
- Thử thách thế nào?
- Ngươi cứ xem sẽ biết.
Bỗng nhiên có người gõ cửa hỏi:
- Sư tôn, ta vào được không?
Vệ Kình biến mất ngay:
- Mộ Dương đến rồi, ta rút đây!
. . .
Sau khi Mộ Dương đi, Lý Thiên Mệnh dẫn mẫu thân vào chỗ nghỉ.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Vệ Tịnh không ngồi yên được, đây là nơi nàng từ nhỏ lớn lên, chỗ này có hồi ức hai mươi năm của nàng. Nên dù tay chân khó hoạt động thì nàng vẫn đi thăm thú các chỗ.
Tiểu Hoàng Kê ở bên trong không gian bản mệnh đến chán chết, sau khi được cho ra ngoài cũng nhảy loi choi khắp Vũ Lâm Các.
Trời đổ mưa bụi, nếu Vũ Lâm Các không được dọn dẹp thì cảnh tượng lúc trước đã là mưa rơi lắc rắc, cỏ cây dại mọc đầy.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nương cảm thấy ông ấy sẽ cứu nương chứ?
- Ta không suy nghĩ, cũng không muốn bắt buộc, nhưng ta đa tạ người ấy vì ta thật sự muốn trở về.
Vệ Tịnh không buồn chút nào, được trở lại chỗ này là ước ao của nàng.
- Hôm nay nhi hơi xung động, nếu có cơ hội thì nhi muốn xin ông ấy lần nữa.
Lý Thiên Mệnh nhớ lại hôm nay mình không nên tức giận như vậy, nhưng không có cách nào, hắn không rõ vì sao Vệ Thiên Thương tuyệt tình đến thế.
Vệ Tịnh an ủi:
- Dương ca đã đi, huynh ấy đồng ý giúp đỡ, huynh ấy dễ nói chuyện hơn, ngươi cứ chờ đi.
Tiểu Hoàng Kê bực tức nói:
- Lão già kia thật ngoan cố, đợi hôm nào lão tử phải nhổ sạch râu của lão, sau đó cởi quần lót của lão đốt ngay tại chỗ!
Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt nói:
- Cứ khoác lác cho cố vào.
Lát sau, Mộ Dương trở lại.
Vệ Thiên Thương nói cấm không cho ai vào nhưng Mộ Dương không nghe theo.
Mộ Dương trở về, đi qua màn mưa đến trước mắt Vệ Tịnh.
Y nhìn khuôn mặt già nua của nàng, mắt lấp lóe ướt nước.
Vệ Tịnh đặt hai tay lên đầu gối, ngước đầu hỏi:
- Có tin tốt không?
Đối mặt người quen cũ nhưng Vệ Tịnh không hề thấy xấu hổ vì mình già nua.
Mộ Dương đáp:
- Xem như có.
- Ca nói đi.
Mộ Dương nói:
- Sư tôn đồng ý không giam cầm Thiên Mệnh, Thiên Mệnh có thể về Thiên Phủ tu luyện, cũng có thể vào thăm nàng. Nhưng điều kiện là không thể nói thân phận của mình ra ngoài, nếu không sẽ bị cấm đặt chân ra khỏi Vũ Lâm Các. Tức là Thiên Mệnh được tự do.
Điều này chứng minh hậu quả hôm nay không quá tệ.
Vệ Tịnh thản nhiên nói:
- Vị ấy suy nghĩ nhiều, nhi tử của ta không hiếm lạ thân phận Vệ phủ.
Lý Thiên Mệnh sốt ruột hỏi:
- Ông ấy có đồng ý cứu nương của vãn bối không?
Mộ Dương chần chừ bảo:
- Sư tôn nói không bao giờ, càng sẽ không gặp ngươi, sư tôn nói . . .
Vệ Tịnh nói:
- Không sao, ca cứ thuật lại nguyên câu đi.
Mộ Dương cúi đầu nói:
- Sư tôn bảo chờ khi nào nàng qua đời thì báo một tiếng, sư tôn sẽ chôn nàng trong lăng mộ Vệ gia.
Nghe câu này khiến Lý Thiên Mệnh nghiến răng, hắn còn tưởng rằng Vệ Thiên Thương miệng cứng lòng mềm, nhưng nay xem ra là trái tim cứng như đá.
Vệ Tịnh nói:
- Vậy nhờ ca cảm tạ vị ấy giùm.
Mộ Dương cố gắng khuyên nhủ:
- Tịnh Nhi, đừng bỏ cuộc, ta sẽ cố gắng thuyết phục sư tôn. Khi cần thiết ta sẽ sắp xếp cho nàng gặp sư tôn, khi đó cúi đầu nhận sai là được.
Vệ Tịnh cắn bờ môi khô nứt:
- Đến lúc đó hẵng tính.
Nếu dễ cúi đầu nhận sai thì nàng đã không đi mất biệt hai mươi năm.
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn:
- Còn ta thì sao? Phó phủ chủ, ta có thể làm được cái gì?
Lý Thiên Mệnh biết Mộ Dương sẽ giúp đỡ, nhưng hắn không thể khoanh tay ngồi xem.
Trong lòng Vệ Tịnh không ôm hy vọng lớn gì, nhưng Lý Thiên Mệnh làm nhi tử, hắn tuyệt đối không thể buông bỏ.
Mộ Dương nghiêm túc nói:
- Ngươi thì cũng chờ cơ hội đi, tạm thời yên tâm, ta đại khái có thể áp chế Tiểu Mệnh Kiếp trong người Tịnh Nhi không bộc phát, để Tịnh Nhi chống chọi thêm một lúc mà không chịu nhiều đau đớn. Trong thời gian ngắn sẽ không có gì lớn, nhưng về mặt lâu dài cần cường giả cùng dòng máu trừ tận gốc Tiểu Mệnh Kiếp này.
Lý Thiên Mệnh nhẹ lòng hơn nhiều:
- Đa tạ!
Mộ Dương chần chừ một chút, mỉm cười nói:
- Không cần khách khí với ta, ta và nương của ngươi từng là . . . bằng hữu tốt nhất.
Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh dùng mắt nhỏ quan sát hết nửa ngày, rốt cuộc tìm được cơ hội chen lời giễu cợt:
- Không lẽ là bạn trai cũ?
Mộ Dương và Vệ Tịnh không phải người trẻ tuổi, nghe câu này chỉ cười cười lờ đi.
Mộ Dương dặn dò:
- Thiên Mệnh, dìu nương của ngươi vào phòng đi, để ta nhìn xem tình trạng cụ thể Tiểu Mệnh Kiếp thế nào.
Lý Thiên Mệnh gật đầu.
Vệ Tịnh khó xử nói:
- Ca không cần giúp đỡ nhiều vậy, ta ở yên chỗ này cũng tốt. Ca bây giờ có gia đình, cuộc sống của mình, không quá thích hợp . . .
Mộ Dương mỉm cười lắc đầu nói:
- Tịnh Nhi nói gì kỳ, ta không có gia đình riêng, chỉ có một muội muội là Uyển Nhi.
- Ca vẫn chưa cưới thê sao?
Khi Vệ Tịnh bật thốt câu này thì bờ môi run run.
Mộ Dương đáp:
- Không có.
- . . .
Hơn bốn mươi tuổi mà chưa cưới thê thì không bình thường.
Bề ngoài Mộ Dương tuấn tú rất có sức hấp dẫn, hơn nữa thiên phú siêu nhiên, còn là phủ chủ Thiên Phủ tương lai, nhân vật ưu tú như vậy mà đến nay chưa thành thân thì càng không bình thường.
- Vì sao?
- Không vì sao cả, chưa gặp được người thích hợp.
- À.
Mộ Dương nghiêng đầu kêu Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hiểu ý, nâng Vệ Tịnh dậy, bế vào phòng ngủ.
Thực lực của Mộ Dương hùng hậu, hình như khá hiểu biết về Tiểu Mệnh Kiếp, để y xem kỹ chắc chắn có lợi.
Hai người đi vào, Lý Thiên Mệnh chờ ở bên ngoài.
Tiểu Hoàng Kê thì đến nơi ở mới Vũ Lâm Các nên đã hưng phấn xuống hồ nước bắt cá rồi.
Qua khoảng nửa canh giờ, Mộ Dương từ bên trong đi ra, thuận tiện khép cửa phòng lại.
Mộ Dương thở hắt ra, dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực nhìn thiếu niên ngồi trên bậc thang:
- Nàng ngủ rồi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tình huống như thế nào?
Mộ Dương trả lời:
- Hai mươi năm quá lâu, Tiểu Mệnh Kiếp thấm tận xương tủy, ta thật sự không thể giải quyết, chỉ có sư tôn mới làm được. Dù là sư tôn cũng gặp khó khăn rất lớn, sẽ tiêu hao nhiều, mất nhiều thời gian.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có cái gì tạm thời kéo dài tuổi thọ, cho mẫu thân thoải mái chút không?
Mộ Dương nói:
- Chuyện này thì ngươi không cần lo, ta có thể áp chế Tiểu Mệnh Kiếp không khuếch tán. Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ đi tìm một ít Linh Túy, chắc có thể tạm áp chế Tiểu Mệnh Kiếp, cho nàng thêm chút sức sống sinh mệnh và tinh thần phấn chấn. Ta sẽ cố gắng hết sức giảm đau đớn do Tiểu Mệnh Kiếp mang lại xuống mức thấp nhất, ít ra trong vòng một năm sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trước kia trông nhờ vào Thanh Linh Thảo của Lý Thiên Mệnh có lẽ Vệ Tịnh không chống chọi qua một tháng nổi, giờ được Mộ Dương trợ giúp, có công lực Thú Nguyên của y áp chế và Linh Túy ôn dưỡng thì một năm không thành vấn đề.
Mọi thứ chứng minh hôm nay Lý Thiên Mệnh dũng cảm tìm Mộ Dương hỗ trợ là quyết định đúng.
Hắn đã cảm tạ y rất nhiều lần nên lần này không nói nữa, nhưng Mộ Dương là ân nhân trong lòng Lý Thiên Mệnh.
Sau này muốn khiến Vệ Thiên Thương đổi ý cũng cần nhờ Mộ Dương giúp đỡ.