- Ai đó mau đến ngăn nàng ta lại đi!
Lý Thiên Mệnh rõ ràng cảm giác được Thái Âm tông chủ hiểu rõ kết giới.
Thân thể mềm mại lướt qua trong đó, đi phương vị đều vừa đúng, tránh né công kích trí mạng của kết giới.
Lý Thiên Mệnh bị trói sau lưng Lý Thải Vi, tóc dài của nàng như lưỡi dao cạo da mặt, đau đến nỗi Lý Thiên Mệnh nguyền rủa mười tám đời tổ tông của nàng.
Lý Thải Vi cười nói:
- Ôi chà, ngươi bình tĩnh quá nhỉ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có thể khiến Thái Âm tông chủ quyến rũ nhất thiên hạ tự mình mạo hiểm tiến tới bắt một tiểu bối như ta, bao nhiêu người tha thiết ước mơ điều vinh hạnh này, sao ta phải hoảng loạn?
Lý Thải Vi cười khẽ:
- Nói ngọt lắm, nhóc con.
Lúc nói chuyện, Lý Thải Vi đã bước qua tầng kết giới thứ chín.
Toàn bộ quá trình, nàng cơ hồ không gặp uy hiếp.
Việc này chứng minh, chín tầng kết giới có thể ngăn chặn đa số cường giả nhưng không có tác dụng quá lớn với Lý Thải Vi.
Lý Thải Vi hiểu quá rõ những kết giới này, bước chân đi như tản bộ trên mây, nhiều lần đều xảo diệu né tránh, chứng minh nàng tuyệt đối chuẩn bị rồi mới đến.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhưng ngươi chạy không thoát.
Nguyên nhân Lý Thiên Mệnh nói như vậy là bởi vì hắn đã trông thấy mé bên cạnh có một ánh kiếm bay vút ra.
Hơn nữa sau lưng hắn còn có bốn con phượng hoàng to lớn.
Mỗi con phượng hoàng có ít nhất hơn chín trăm đốm sao.
Phía trước bốn con phượng hoàng là một nam nhân áo xanh toàn thân cháy lửa, ngọn lửa đốt tới chỗ nào là nam nhân chạy tới nơi đó.
Ánh kiếm từ bên cạnh bay tới đầu tiên.
Đó là Nhân Nguyên tông chủ Kiếm Vô Ý.
Giọng nói của Phương Thái Thanh vang lên sau lưng:
- Lý Thải Vi, buông Đế Tử xuống!
Lý Thải Vi cười khẩy nói:
- Gia nô ba họ, ngươi nằm mơ đi!
Phừng phực phừng phực!
Ánh kiếm hùng dũng che kín trời đã bắn tới, phong tỏa đường đi của Lý Thải Vi.
Lý Thải Vi cười nhạt một tiếng, trực tiếp trói Lý Thiên Mệnh vào lưng mình.
Nơi nào có ánh kiếm thì Lý Thải Vi sẽ dùng lưng chắn kiếm, biện pháp này quả thực là nhiều lần đều có hiệu quả.
Lý Thải Vi cười ghẹo gan:
- Giết đi chứ? Tại sao không giết?
- Đừng đắc ý quá sớm!
Nhờ Kiếm Vô Ý ngăn trở, Phương Thái Thanh đã bắt kịp.
Thực lực của bọn họ chưa chắc mạnh hơn Lý Thải Vi, nhưng nàng không muốn dây dưa với họ, nàng chủ yếu muốn chạy trốn.
Lý Thiên Mệnh đã dán trên lưng Lý Thải Vi, mặt dán sau gáy của nàng.
Hắn không thấy gì cả, chỉ có mùi hương trên tóc vòng quanh, nói thật lòng, loại cảm giác này khá khó chịu.
Động tác và tốc độ của Lý Thải Vi quá nhanh đối với hắn.
Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét, tiếp đó là các loại thần thông kiếm pháp oanh tạc. Lý Thải Vi luôn chạy trốn, lướt qua các tầng kết giới.
Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý rượt theo, sau lưng họ có mấy trăm Kiếp Lão của Độ Kiếp Phong.
Vèo vèo vèo!
Ầm ầm ầm!
Vô số oanh tạc, tiếng chiến đấu động trời, giao phong của đám cường giả đỉnh cao nhất Viêm Hoàng đại lục khiến Lý Thiên Mệnh khắc sâu nhận ra chính mình nhỏ bé.
Lý Thải Vi trẻ nhất nơi đây cũng đã trăm tuổi.
Bọn họ đều từng là kỳ tài nghịch thiên trên đại lục, hắn không sánh bằng họ là lẽ tất nhiên.
Lý Thiên Mệnh sắp bị bay tới bay lui muốn phát cuồng.
Công kích của đám người Phương Thái Thanh ngẫu nhiên sẽ trúng Lý Thiên Mệnh, nhưng đều bị Duyên Mộng Nghê Sa cản lại.
Nếu không thì bây giờ Lý Thiên Mệnh đã bị phân thây.
Cuộc rượt bắt này kéo dài một khắc đồng hồ trong bạo loạn.
Phụt!
Lý Thiên Mệnh ngửi được mùi máu.
Hắn nghe Lý Thải Vi rên đau, có vết máu bắn lên mặt của hắn.
- Tổ cha nó!
Lý Thiên Mệnh nghe Lý Thải Vi chửi thề, giọng hơi run rẩy, rõ ràng là bị thương.
Trên thực tế, bụng của Lý Thải Vi bị ánh kiếm của Kiếm Vô Ý đâm trúng thủng một lỗ máu. Cánh tay trái thì bị ngọn lửa màu xanh đốt phỏng.
Đó là lửa mạnh nhất Thái Thanh Phương thị, Thái Thanh Thần Viêm, loại lửa này đốt cánh tay trái của Lý Thải Vi hoàn toàn đen ngòm, máu thịt nhầy nhụa.
Nàng đã trả giá đắt!
Việc này chứng minh hành vi của Lý Thải Vi tuyệt đối là một cuộc mạo hiểm.
Bởi vì Lý Thiên Mệnh không đi Thiên Tinh Cảnh nên nàng buộc phải mạo hiểm như vậy.
Lý Thiên Mệnh khẽ quát:
- Buông ra ta, nếu không thì ngươi chết chắc!
- Ngươi câm miệng cho ta!
Lý Thải Vi cắn răng tiếp tục chạy trốn.
Nơi này là địa bàn của Thái Cổ Thần Tông, nàng không thể để mình bị ngăn lại.
Dù là Phong Thanh Ngục, nếu rơi vào vòng vây của đám người này thì đều chết chắc.
Vì Tinh Đồ, Lý Thải Vi liều mạng.
Phương Thái Thanh trầm giọng nói:
- Lý Thải Vi, buông Đế Tử xuống, ta tha cho ngươi một mạng, nếu không đừng trách chúng ta xuống tay ác!
Đã có mấy Tam Nguyên Kiếp Lão đuổi theo, đồng thời ra tay, bao gồm Hiên Viên Ngu và Kiếm Vô Phong.
- Vậy hãy giết hắn trước!
Lý Thải Vi không có chút gì muốn dừng lại.
Nàng lấy Lý Thiên Mệnh che ở sau lưng làm lá chắn đúng là khiến nhóm Phương Thái Thanh ném chuột sợ vỡ đồ.
Tuy đông người đuổi theo nhưng có Lý Thiên Mệnh khiến bọn họ rất bị động.
Trong cuộc truy sát kế tiếp, Lý Thải Vi lại bị thương đôi chút, nhưng người này thật sự cứng cỏi, cơ bản không nhíu mày.
Ầm ầm!
Nàng đã xông đến tầng kết giới ngoài cùng.
Đám người Phương Thái Thanh nhức đầu.
Mãi đến bây giờ, bọn họ mới biết Dịch Tinh Ẩn là Lý Thải Vi biến ra.
Bản lĩnh biến hóa lấy giả tráo thật này ngay cả bọn họ đều chưa từng nghe hoặc thấy.
Lý Thải Vi lấy Lý Thiên Mệnh làm lá chắn tương đương bóp chặt tử huyệt của bọn họ.
- Tông chủ, tiếp tục như vậy thì ả sắp ra chín tầng kết giới, làm thế nào đây?
- Nàng bị thương, sớm muộn gì sẽ kiệt sức thôi, không thể sốt ruột!
Chỉ có thể tìm cơ hội khiến Lý Thải Vi bị thương nặng.
Oong!
Thiên địa bỗng sáng lên.
Lý Thiên Mệnh biết Lý Thải Vi đã chạy ra chín tầng kết giới.
- Tiếp tục đuổi theo đi, chờ xem khi nào các ngươi sẽ bị tiêu diệt hết. Phương Thái Thanh, ngươi tốt nhất đừng chạy, ta chống mắt xem ngươi chết như thế nào!
Sau khi lao ra Thái Cực Phong Hồ, Lý Thải Vi bay vút lên trời.
Thiên Tinh Cảnh ở trên cao, Lý Thải Vi định trực tiếp đi Thiên Tinh Cảnh.
Phập phập phập!
Đám cường giả Thần Tông đuổi theo từ chín tầng kết giới, bám sát không tha.
Vèo!
Trường kiếm dung hợp Kiếm Thú của Kiếm Vô Ý lần thứ hai bay tới.
Ánh kiếm lấp lánh hóa thành kiếm lớn nghìn thước bắn lên tầng mây.
Một kiếm này quá nhanh!
- Ha ha!
Lý Thải Vi vươn tay đẩy, một chưởng ấn giáng xuống ngăn đường kiếm.
Nhưng Phương Thái Thanh từ phương hướng khác lao tới, trong tay cầm một cọng lông chim phượng hoàng xuyên thấu không gian, đâm vào cánh tay của Lý Thải Vi.
Lý Thải Vi phát ra tiếng rên đau say lòng người, tiếp tục chạy lên trời.
Có quá nhiều cường giả Thần Tông, chắc chắn Lý Thải Vi đánh không lại, thú bản mệnh đi ra cũng vô ích, còn sẽ kéo chậm tốc độ của nàng.
Nương uy lực kiếm đạo của Kiếm Vô Ý, Lý Thải Vi bay ngược lên trời, kéo rộng khoảng cách.
Không có chín tầng kết giới trói buộc, nàng cho dù bị thương cũng có cảm giác như trời cao mặc chim bay, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ở sau lưng Lý Thải Vi, mấy trăm cường giả Thần Tông vẫn bám theo không ngớt.
Trường hợp rầm rộ như vậy đúng là kinh người.
Thoạt nhìn sắc mặt Lý Thải Vi tái nhợt, nàng trả giá đắt vì sự to gan của mình.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cảm giác rất có thể Lý Thải Vi thành công mang mình đến Thiên Tinh Cảnh.