Hiên Viên Hồ, Nhiên Linh Cung.
Từ khi tin tức truyền về thì toàn bộ Hiên Viên Hồ đều chấn động.
Bởi vì Lý Thiên Mệnh ở gần Hiên Viên Hồ, nên nhiều trưởng bối Thái Cổ Hiên Viên thị cơ hồ ngay phút đầu tiên đã xông ra ngoài.
Trong Nhiên Linh Cung, Hiên Viên Đạo và Phương Thanh Ly đều nhận được tin ngay lập tức.
Hiên Viên Đạo đuổi theo, một lúc sau gã quay về.
Hiên Viên Đạo vừa trở về liền thấy vẻ mặt hoảng loạn và trong mắt tràn đầy lo lắng của Khương Phi Linh, nàng vội hỏi:
- Có cứu được không? Thiên Mệnh không sao chứ?
Hiên Viên Đạo nhíu chặt chân mày trả lời:
- Hồi bẩm tôn thần, Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý dẫn dắt trên trăm vị Kiếp Lão đuổi theo, ta lo lắng còn những người khác ẩn giấu trong tông môn làm kế điệu hổ ly sơn, cho nên không dám cách Nhiên Linh Cung quá xa.
- Không sao, ngươi cũng mau đi ra, bất chấp tất cả giá đắt đều phải cứu về Thiên Mệnh!
Nỗi lòng của Khương Phi Linh đã rối bời, nàng đứng ngồi không yên, càng lúc càng khó kiềm chế cảm xúc của mình.
Vào lúc thế này, tính mệnh của Lý Thiên Mệnh nguy trong sớm tối, nàng rất khó bình tĩnh suy nghĩ.
Hiên Viên Đạo bất đắc dĩ nói:
- Tôn thần, người đuổi theo đã đủ nhiều, có thêm ta chưa chắc được tin tốt, ta nên ở lại đây. Lý Thải Vi bắt Thiên Mệnh đi nhất định là vì khiến hắn mở ra Thiên Tinh Kết Giới, trước lúc đó chúng ta còn có cơ hội. Hiện tại chỉ có thể tin tưởng vào nhóm người Phương Thái Thanh.
Khương Phi Linh cắn môi son, trong mắt tràn đầy hận ý hỏi:
- Chỉ có thể đợi tin tức, cái gì đều không làm được?
Khương Phi Linh đi tới đi lui trong Nhiên Linh Cung, hốc mắt sớm đỏ rực, ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng rất nhiều.
Hiên Viên Đạo và Phương Thanh Ly đứng trước mặt nàng, đều không dám nói chuyện.
- Ra ngoài! Ra ngoài!
Khương Phi Linh đã không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa, nàng không muốn cho họ trông thấy bộ dạng này của mình.
- Rõ!
Hai người đành rút khỏi kết giới bên trong, đứng chờ ở cửa.
Trong Nhiên Linh Cung trống trải, Khương Phi Linh dựa vào cây cột, chậm rãi trượt xuống đất, nàng siết chặt hai nắm tay, nước mắt lấp lánh tuôn trào.
- Tại sao? Chúng ta đã rất cẩn thận rồi, vì sao vẫn không bỏ qua chúng ta . . .
Khó chịu nhất là, trước kia gặp khó khăn nàng có thể ở bên cạnh hắn, cùng nhau đối mặt.
Nhưng bây giờ nàng là con chim trong lồng, không thể bay ra Nhiên Linh Cung này được.
Lo lắng cho người yêu mới là sự hành hạ lớn nhất.
. . .
Bên ngoài Nhiên Linh Cung.
Hiên Viên Đạo và Phương Thanh Ly đứng ở cửa, hai người đều không nói chuyện.
Bọn họ nhớ lại vừa rồi tôn thần thất thố.
Quá rõ ràng, bộ dạng kia đâu có giống như tình cảm sư tôn dành cho đồ đệ?
Nàng giống như là một tiểu cô nương hoảng loạn, điên cuồng, căn bản không thể khống chế chính mình.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tôn thần kiếp trước dù sao hai mươi đã mất, dù qua mười vạn năm thì nàng vẫn chỉ mới có hai mươi mấy tuổi.
Phương Thanh Ly gật đầu:
- Ừm.
Hiên Viên Đạo đổi đề tài:
- Ngươi đã nghe qua thủ đoạn này của Lý Thải Vi chưa? Trong lịch sử của Viêm Hoàng đại lục ta chỉ thấy một ít kỳ nhân có thể nhờ cậy vật bên ngoài dịch dung, nhưng Lý Thải Vi ngay cả thân cao, hình thể, nam nữ, thậm chí là hơi thở, cảnh giới tu vi đều hoàn toàn biến thành một người khác, chúng ta đều không nhìn ra được, phương thức này vượt sức tưởng tượng.
Phương Thanh Ly nói:
- Ít nhất trong lịch sử hai mươi vạn năm chưa xuất hiện loại thủ đoạn này, ngược dòng lâu hơn thì không phải thời đại của Ngự Thú Sư, dù có công pháp thủ đoạn gì thì chúng ta cũng không biết.
Hiên Viên Đạo nói:
- May mà khi ả ra tay thì sẽ phá công, trở về bản thể. Nếu không thì người như vậy ẩn giấu ở xung quanh thật đúng là khủng bố. Ả không vào Nhiên Linh Cung phỏng chừng là do kết giới Cửu Long Bàn Thần, về sau phải cảnh giác với thủ đoạn này của ả, đặc biệt là trên chiến trường.
Phương Thanh Ly nói:
- Hy vọng chỉ có yêu nữ biết dùng chiêu này.
. . .
Truy sát một đường, Lý Thiên Mệnh không biết đã trôi qua bao lâu.
Hắn chỉ biết mặc dù Lý Thải Vi bị thương, nhưng sau khi rời khỏi chín tầng kết giới thì nàng ta tự do giải phóng rồi.
Cường giả Thần Tông đuổi theo ở phía sau rất khó lại tạo thành vết thương trí mạng cho nàng ta.
Có lá chắn Lý Thiên Mệnh đủ để hóa giải nhiều đợt công kích về phía nàng ta.
Nói thật lòng, nếu Lý Thải Vi không mang theo Lý Thiên Mệnh, chạy trốn một mình thì có lẽ đã không chạy được xa như vậy.
Các cường giả của Thần Tông rốt cuộc đã hiểu được thủ đoạn của yêu nữ đệ nhất thiên cổ này!
- Tiền bối, ngươi cũng họ Lý, ta cũng họ Lý, chúng ta vốn chung một dòng họ, không chừng là họ hàng gì, tiền bối không thể tha ta một mạng sao?
Lý Thiên Mệnh bị cột trên người Lý Thải Vi bay nhanh như cơn bão, choáng váng mặt mày.
Lý Thải Vi nói:
- Ai kêu ngươi đi làm đệ tử tôn thần gì đó làm chi? Đáng đời, nếu ngươi làm đệ tử của ta thì đời này không lo về an nguy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta không tin, Sở Tiểu Thất cũng là đệ tử của tiền bối đấy thôi, vẫn bị làm thịt như thường.
Còn là bị Lý Thiên Mệnh xử đẹp.
Lý Thải Vi nói:
- Ha ha! Ngươi đúng là làm ta tức chết. Nói thẳng với ngươi, lần này ngươi trúng chiêu, tiêu đời chắc rồi, muốn lôi kéo làm quen với ta hãy chờ kiếp sau.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dù vậy vẫn đáng, dù sao có thể tứ chi quấn quýt với tiền bối triền miên lâu như vậy, ta lời to.
Tuy rằng cách Duyên Mộng Nghê Sa, nhưng thân thể mềm mại tuyệt vời và mùi hương của đối phương không thể ngăn cách.
Nếu không phải hắn sắp mất mạng thì đây đúng là một hành trình đầy sắc tình.
- Vậy sao? Trên thế giới này có vô vàn nam nhân đã đùa giỡn ta, ngươi muốn biết kết cục của bọn họ không?
- Xin lắng tay nghe.
- Bọn họ đều không chết tử tế được.
Sau khi nói xong, Lý Thải Vi lười nói nhiều với Lý Thiên Mệnh.
Bởi vì nói chuyện với Lý Thiên Mệnh dễ bị phân tâm, dẫn đến cường giả Thần Tông đuổi sát không tha tìm được cơ hội tấn công.
Ngay lúc vừa rồi, bởi vì mãi lo nói chuyện với Lý Thiên Mệnh hại tóc của nàng bị Kiếm Vô Ý chém đứt một nửa.
Lý Thiên Mệnh bị nhét một đống tóc vào miệng.
- Tiền bối, đừng im lặng như vậy!
- Tiểu đệ mới hai mươi mấy tuổi, khí huyết bàng bạc, tiền bối không suy xét thử trâu già gặm cỏ non sao?
- Mà công nhận eo già của tiền bối dẻo thật, có chắc là tiền bối đã một trăm tuổi rồi không?
Lý Thiên Mệnh huyên thuyên không ngừng.
Lý Thải Vi bị hắn chọc cười:
- Ta mới chín mươi chín!
- Tuổi đó có thể làm bà cố của ta rồi, giờ có cơ hội đụng chạm da thịt với ta, tiền bối lời rồi.
- Ngậm miệng lại!
Rốt cuộc Lý Thải Vi không nhịn được Lý Thiên Mệnh nữa, dùng Duyên Mộng Nghê Sa quấn kín miệng của hắn.
Ngay lúc này, Phương Thái Thanh lao tới trước mặt, chiến đao màu xanh chém ra, suýt chém vào trán của Lý Thải Vi.
Lý Thải Vi né tránh rất nhanh, nhưng bả vai trúng một đao.
- Gia nô ba họ, ngươi chờ đấy, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Lý Thải Vi cõng Lý Thiên Mệnh nên khó chiến đấu, cộng thêm sau lưng Phương Thái Thanh còn có mấy trăm người, nếu không phải như vậy thì nàng đã sớm phản kích khi bị truy sát gắt gao.
Phương Thái Thanh lạnh lùng nói:
- Buông Đế Tử xuống, ngươi còn có mệnh!
Trong con mắt màu hồng của Lý Thải Vi bắn ra tia sáng lạnh:
- Ha ha! Ngươi nghĩ chỉ có ngươi đông người sao? Sắp tới Thiên Tinh Cảnh, nên đến lượt ta giết ngươi.
Bọn họ đã đến chấn động tầng dưới cùng, nơi này không còn núi sông cây cối, chỉ có hư không và đàn sao trên trời.
Ngước đầu nhìn, biển sao rực rỡ.