- Trên người của ai không có kết giới phong cấm hãy đứng ra!
Dưới mệnh lệnh của Huyết Ý Quỷ Vương, có một số người tu luyện đi tới trước mắt gã.
- Nhìn ra được dưới Sinh Tử Kiếp thất trọng, bao gồm Tử Kiếp thất trọng đều không có kết giới phong cấm, lực lượng của bọn họ sẽ không phá hư Thiên Tinh Cảnh. Sinh Tử Kiếp cảnh bát trọng trở lên thì trên người đều có kết giới phong cấm, cảnh giới càng cao, số lượng rồng càng nhiều, năm con rồng là tối đa?
Huyết Ý Quỷ Vương không biết mấy người khác thế nào, dù sao trên người của gã có năm con rồng.
Nói thật ra lực lượng của bọn họ cũng bị kết giới này áp chế xuống cỡ Tử Kiếp thất trọng.
Nhưng với thủ đoạn của bọn họ, chỉ bị phong cấm lực lượng cảnh giới, sức chiến đấu vẫn vượt qua đa số Tử Kiếp thất trọng.
Sự thực này khiến người càng mạnh càng thấy khó chịu.
Quỷ Vương áo xanh nói:
- Bất kể như thế nào, Thiên Tinh Cảnh mở ra là tin cực tốt, còn kết giới phong cấm này thì có thể lập tức điều Kiếp Lão ước chừng Sinh Tử Kiếp thất trọng trong tông môn đến.
- Đúng rồi, cũng phong kín lối vào Thiên Tinh Cảnh, không thể để người của bốn tông môn kia đi vào.
Ánh mắt Huyết Ý Quỷ Vương âm trầm nhìn sâu trong Thiên Tinh Cảnh, nói:
- Thật ra ta cảm giác, còn có một mối lo khác.
- Là gì?
Huyết Ý Quỷ Vương cười khẩy nói:
- Bàn về số người thì không cần lo lắng. Bên này do chúng ta trấn giữ, nếu Thiên Tinh Cảnh mở rồi cũng nên tấn công bên Ngũ Hành Thần Vực. Ít nhất phải khiến người của bốn tông môn không rảnh lo Thiên Tinh Cảnh, chúng ta ở đây an tâm hoàn thành thiên thu đại nghiệp.
- Tôn thần Thái Cổ Thần Vực trở về ngược lại giúp đỡ chúng ta, khiến bốn Thần Vực trong Lục Đạo Thần Vực tụ tập bên cạnh chúng ta.
- Từ khi Kiếp Nguyên chí cao xuất hiện đến hiện tại đã tám năm, rốt cuộc đợi đến cơ hội này!
- Vậy còn chờ gì nữa? Nghênh tiếp bọn họ trở về đi!!!
- Đường bên này đã mở ra, chỉ còn thiếu Thiên Nguyên Đỉnh . . .
Huyết Ý Quỷ Vương cuồng nhiệt như ma.
. . .
Thái Cổ Thần Tông, Nhiên Linh Cung.
Trong bầu không khí trầm lắng, Phương Thái Thanh trở về.
Thiếu nữ ngồi trên ngai tôn, đôi mắt đỏ sậm, trên cao nhìn xuống Phương Thái Thanh.
Không hiểu sao Phương Thái Thanh cảm giác hôm nay tôn thần hoàn toàn thay đổi, dường như có sức uy hiếp hơn trong tưởng tượng.
Phương Thái Thanh nói:
- Bẩm tôn thần, quá trình cụ thể là như vậy. Bởi vì biến đổi kỳ lạ của Kiếp Nguyên chí cao, Thiên Mệnh vào Thiên Tinh Cảnh trước. Thiên Tinh Cảnh hiện giờ bị người của năm Thần Vực khống chế chặt chẽ, còn có hai Quỷ Vương và một nghìn Kiếp Lão ở bên ngoài, ta rất khó đi vào cứu ra hắn. Nhưng tôn thần yên tâm, hài tử này là kỳ tích, hắn có thể phá Phệ Tâm Trùng của Huyết Ý Quỷ Vương mà vẫn bình tĩnh tự nhiên, ta cho rằng hắn không chết được.
Ít nhất chưa chết!
Đối với Khương Phi Linh thì đây đã là tin tốt.
- Còn có một việc rất trọng yếu.
Phương Thái Thanh ngước đầu lên, vẻ mặt túc mục nói:
- Tin tức truyền về Cửu Cung Thần Vực, có cơ sở ngầm của chúng ta nghe được một tin quan trọng, đó là: không gian Thiên Tinh Cảnh sắp vỡ nát, đang tăng tốc tan vỡ, người trên Sinh Tử Kiếp cảnh bát trọng đi vào sẽ bị kết giới phong cấm áp đặt lên người đè cảnh giới, tu vi càng mạnh thì bị áp chế càng lớn, vậy thì cơ hội sinh tồn của Thiên Mệnh sẽ tăng thêm. Hơn nữa toàn bộ quá trình có mấy lần xuất hiện thủy tổ Hiên Viên Đại Đế chúng ta hiển ân, tin tưởng có thủy tổ che chở, hắn nhất định không sao . . .
Những chuyện này đúng là khiến người nghe yên lòng một chút.
Nhưng chưa nắm chắc sống chết của Lý Thiên Mệnh thì sao Khương Phi Linh an lòng được?
Nàng ngồi ở đây mà tim như bị vô số con kiến đang cắn.
Khương Phi Linh hỏi:
- Cho nên, chỉ có thể khiến hắn tự sinh tự diệt, tự cầu đường sống sao?
Phương Thái Thanh nói:
- Tôn thần, không phải chúng ta không cứu, chủ yếu còn cần đa phương cùng bàn bạc, đa số người của đối phương đã đi Thiên Tinh Cảnh, bắt đầu bố trí kết giới thiên văn bên ngoài Thiên Tinh Cảnh. Chúng ta vốn đã thế yếu, nếu tùy tiện rời khỏi kết giới tông môn, một khi bại lộ hành tung gặp phục kích thì rất dễ dàng toàn quân bị diệt. Với thế cục trước mắt, chúng ta không có tư cách chủ động tiến công, dù một số người bên họ đã vào Thiên Tinh Cảnh, nhưng quân đội của họ vẫn mạnh hơn chúng ta nhiều. Cách duy nhất là chọn một số người cố cưỡng ép lao vào Thiên Tinh Cảnh.
- Tôn thần, còn có một tin tức. Quân đội ba phương Cửu Cung Quỷ Tông, Tứ Tượng Hải Tông, Thất Tinh Thiên Tông hiện đã bao vây Ngũ Hành Thần Vực, số lượng nhiều hơn Ngũ Hành Địa Tông gấp ba lần, bọn họ tùy thời đều có khả năng phát động tiến công, sứ giả của Ngũ Hành Địa Tông đã đến cầu cứu chúng ta. Rất có thể đối phương muốn dùng phương thức này bắt chúng ta bỏ ý tưởng với Thiên Tinh Cảnh, người của bọn họ trú đóng bao vây khiến chúng ta không thể cử nhiều người đi Thiên Tinh Cảnh. Cục diện hiện tại đúng là hơi bị động.
Tất cả điều này đều chứng minh muốn cứu Lý Thiên Mệnh khó như lên trời.
Khương Phi Linh mím môi:
- Ta biết rồi.
Không khí trong Nhiên Linh Cung cực kỳ nghiêm túc.
Vốn là chiến tranh phát động vì bao vây tiễu trừ tôn thần nhưng hiện tại dường như dần đổi khác.
Tâm điểm của biến đổi cục diện trên Viêm Hoàng đại lục chuyển hướng vào Thiên Tinh Cảnh.
Mục đích của Cửu Cung Quỷ Tông chẳng phải là thừa cơ độc bá thiên hạ sao?
Hay là bọn họ muốn lấy báu vật trước, sau đó không tốn sức bắt lấy Nhất Nguyên Thần Tông?
Phương Thái Thanh nói:
- Tôn thần, sứ giả của Tam Tài Tiên Tông và Bát Quái Tâm Tông sắp tới nơi, bốn tông môn chúng ta cần bàn bạc kỹ con đường sắp tới nên đi như thế nào.
- Ừm!
Khương Phi Linh gật đầu, tiếp đó khoát tay ra ý khiến bọn họ ra ngoài.
- Chúng ta cáo lui.
Mọi người rút ra Nội kết giới.
Khương Phi Linh đứng lên, một mình một người xuyên qua hành lang dài sâu thẳm, đi ra khoảng trời băng tuyết.
Nàng hít sâu một hơi, trên da thịt lấp lánh thần quang, lực lượng vĩnh hằng nhấc lên sóng thần trong thân thể nàng.
Bất giác trong hốc mắt đỏ rực của nàng bộc phát ra thần quang hùng dũng bắn lên tầng mây.
Một tòa thành Vĩnh Sinh thấp thoáng trong người nàng.
. . .
Đất tuyết, đồng hoang, bia mộ.
Trên bia khắc ‘mộ của Phương Tinh Khuyết’.
Một người phụ nữ trung niên áo xanh đặt một đĩa trái cây đã lột vỏ trước mộ, trên mặt tràn đầy nụ cười hiền lành:
- Tôn nhi ngoan, thế giới trở nên rất kỳ lạ. Tiếc rằng ngươi không nhìn thấy.
Bà đứng lặng thật lâu.
Khi màn đêm buông xuống, bà vươn tay sờ bia mộ như đang vuốt đầu đứa trẻ, trong mắt tràn đầy đều là cưng chiều.
- Thế giới của nãi nãi sắp sụp xuống. Thật tốt, thế giới này không cần thiết lưu lại làm gì nữa.
Nói xong bà cười cay đắng, trong mắt tràn ngập mờ mịt.
- Trên thế giới này, ở đâu có thượng thần?
Bà ta nói xong lắc đầu.
Một con phượng hoàng màu xanh sà xuống cạnh bà ta, bà ôm đầu của phượng hoàng, dụi vào đầu nó.
- Đi thôi.
Phượng hoàng bay lên tầng mây.
Bia mộ đơn độc trong thiên địa.