- Giết!
Loáng thoáng bên tai nghe tiếng la giết rung trời.
Lý Thiên Mệnh có chút mơ hồ, hắn không biết đã trôi nổi bao lâu trong hắc ám.
Lúc này, hắn dường như đi tới một đường hầm, đằng trước không có tận cùng.
Ngay sau đó, tiếng la giết càng lúc càng rõ ràng, hắn mở ra mí mắt nặng trĩu, bỗng trông thấy trong vách tường bốn phía đường hầm dường như có hình ảnh mơ hồ.
Đó là một trận chiến đấu động trời, vô số gương mặt vụt qua, có người có thú. Càng có một loại quái vật hình thể to lớn, hình người, trên thân thể nhiều nơi có lông, mặt mũi xấu xí, toàn thân vảy giáp, mặt mũi hung tợn.
Ầm ầm ầm!
Vô số tiếng nổ điếc tai, chấn động thiên địa.
- Hiên Viên Đại Đế, Hiên Viên Đại Đế!
Nhiều tiếng gầm rống mang theo tâm trạng kích động, sùng kích vang lên bên tai.
Lý Thiên Mệnh nhìn chăm chú, đáng tiếc hình ảnh quá mức mơ hồ, hắn đại khái nhìn ra được có lẽ là hình ảnh chiến đấu giữa nhân tộc và bộ tộc Đại Ngục hơn hai mươi vạn năm trước.
Lý Thiên Mệnh trôi tới phía trước đường hầm, thân thể không theo sự kiểm soát.
Mọi người xung quanh như bóng sáng vụt qua, cảnh tượng biến hóa, hắn chỉ có thể nhìn ra trận chiến đấu kia cực kỳ vất vả, tử thương vô số.
Đến cuối cùng, nhân tộc kết thúc cuộc đời bị nô dịch, thoát khỏi thân phận súc vật, chân chính đứng lên, dưới sự dẫn dắt của Hiên Viên Đại Đế trở thành chủ nhân đại lục vô tận này.
- Chắc đó là một trang lịch sử vĩ đại mà bao la hùng vĩ. Sinh ra làm con người thì nên sống có tôn nghiêm.
Được nhìn thấy hình ảnh liên quan Hiên Viên Đại Đế trong hành tinh kỳ lạ này càng chứng minh Thiên Tinh Cảnh có quan hệ với Hiên Viên Đại Đế.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy rất nhiều hình ảnh vạn dân nhân tộc thời Thái Cổ chiến đấu.
Có một khoảnh khắc, phía trước xuất hiện tia sáng.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh đụng vào đốm sáng đó, ý thức bắt đầu thanh tỉnh.
Vào phút cuối cùng, trước mắt Lý Thiên Mệnh xuất hiện một chữ màu hoàng kim.
Đó là Nhất.
Nhất rốt cuộc đại biểu cái gì?
Lý Thiên Mệnh không nghĩ thông.
Oong!
Thân thể của hắn bỗng nhiên nhẹ hẫng, cả người khôi phục tri giác.
Hắn lập tức điều tra bốn phía.
Lý Thiên Mệnh phát hiện chính mình đã trở lại trời sao.
Nhưng hắn không ở gần vị trí hành tinh kia mà xuất hiện trong trời sao quen thuộc, dưới chân hắn có một hành tinh rực lửa, đó là hành tinh hắn đã ở lại một khoảng thời gian đây mà?
- Hình như ta đi ra từ một đường hầm?
Lý Thiên Mệnh ngoái nhìn, sau lưng là trời sao mênh mông, làm gì có đường hầm nào?
- Đây là dịch chuyển không gian sao?
Lý Thiên Mệnh ngơ ngác.
Hắn dường như trống rỗng di chuyển vị trí.
Theo Lý Thiên Mệnh tính nhẩm thì hành tinh kỳ lạ mà hắn đi vào cách nơi này ít nhất phải hai ngày chạy bằng tốc độ nhanh nhất.
Hắn rơi vào hành tinh đó rồi bỗng dưng xuất hiện cách mấy nghìn dặm?
Trừ Thiên Giới Vây Thành của Khương Phi Linh ra, Lý Thiên Mệnh chưa từng thấy thủ đoạn dịch chuyển không gian như vậy.
Hắn đứng yên tại chỗ, ngây người thật lâu.
- Mặc kệ nói sao thì hình như thoát khốn rồi.
Đầy biến cố nhưng không hiểm nguy, hơn nữa đã lấy được siêu bảo bối!
- Phút cuối xuất hiện chữ Nhất có ý nghĩa gì? Là lần đầu tiên? Hay là thứ nhất? Nếu như là lần đầu tiên thì phải chăng muốn ta trở lại nơi đó, làm lại lần nữa? Nếu là thứ nhất thì phải chăng còn có hành tinh tương tự, sau khi đi vào sẽ dịch chuyển vị trí đến khoảng cách xa?
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể đoán mò, nhưng hắn không định hành động thiếu suy nghĩ.
- Lần này thấy sao đều quá mạo hiểm, hơn nữa sự thực chứng minh thực lực hiện tại của ta chưa đủ để sinh tồn. Ta vừa xuất hiện ở bên kia, giờ bị di chuyển đến nơi này, phỏng chừng không ai đoán trước được ta sẽ trở lại đây, bên này ngược lại an toàn nhất. Nếu vậy thì bế quan ở đây luôn.
Ẩn mình trong trời sao này, Lý Thiên Mệnh lần thứ hai trở lại hành tinh lửa cháy.
Lần này Lý Thiên Mệnh cẩn thận hơn nhiều, lặn sâu xuống dung nham.
- Trên hành tinh này còn có trên trăm người của Cửu Cung Quỷ Tông, bọn họ ở ngoài rìa khu vực, hẳn là sẽ không quá mạnh. Hy vọng bọn họ đừng đến quấy rầy ta, nếu không thì . . .
Trong mắt Lý Thiên Mệnh lóe tia sáng lạnh.
Nơi này không có Thiên Ý Phồn Tinh, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nhờ cậy Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp để tu hành, tự nhiên không thể tăng tiến vùn vụt như trước kia.
Lý Thiên Mệnh muốn yên lặng nhưng không như mong muốn, đám Kiếp Lão Cửu Cung Quỷ Tông ở trên hành tinh lửa này ngẫu nhiên sẽ sưu tầm đến gần chỗ này, ảnh hưởng tiến độ của Lý Thiên Mệnh.
May mắn là bọn họ tự cho rằng an toàn tuyệt đối, cho nên tuần tra thưa thớt, đông nhất là ba người một tổ.
Nếu mà có người phát hiện ra Lý Thiên Mệnh tự nhiên sẽ tấn công ngay, người trong nguyên Thiên Tinh Cảnh đều xem hắn là cục đường, ở đây không có thánh mẫu tội nghiệp cho hắn.
Nhưng nhóm Anh bà đều bị Lý Thiên Mệnh giết, những người này cũng không ngoại lệ.
Lý Thiên Mệnh phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Đó là . . .
Đôi mắt hắn dung hợp truyền thừa của Hỗn Độn Thần Đế có thể trông thấy một ít vật đặc biệt.
Hắn chỉ mới phát hiện gần đây.
Cái gọi là thứ kỳ lạ đó là trên thân thể mỗi người có một luồng hơi thở dữ tợn, giống như thể tập hợp của sát khí, oán khí.
Thí dụ như Anh bà, hơi thở đó cực kỳ dày đặc trên người bà ta.
Sau khi giết Anh bà, Lý Thiên Mệnh cảm thụ được sức mạnh của công đức.
Mấy ngày này, hắn lại gặp được một ông già của Cửu Cung Quỷ Tông, lão không có đôi mắt, phỏng chừng đã sớm mù.
Lão tuyên bố muốn móc mắt của Lý Thiên Mệnh ra, kết quả bị hắn làm thịt.
Sau khi giết lão, Lý Thiên Mệnh lần thứ hai cảm thụ được Thiên Ý công đức, phúc chí tâm linh thấm nhuần Thiên Ý Đế Hoàng lớn lên, thoải mái giống như Thiên Ý chúng sinh.
- Không biết lão quỷ này đã móc mắt của bao nhiêu người? Biến thái quá.
Lý Thiên Mệnh cảm giác sởn gai ốc.
Trên thế giới này có đủ loại người, lựa chọn đủ loại phương thức để tăng cường bản thân.
Thế giới mạnh ăn thịt yếu, muốn thiên hạ thái bình là điều không thể nào, luôn có người nhờ cậy sức mạnh của bản thân ỷ thế hiếp người, thậm chí thảm vô nhân đạo, hơn nữa không ai có thể trị kẻ đó.
- Truyền thừa của Hỗn Độn Thần Đế khiến ta có thể nhìn thấy Thiên Ý chúng sinh, hấp thu nó, càng có thể nhìn thấy tội nghiệt quá khứ của một người! Nói thật thì một người càng là vô đạo thì lệ khí trên người càng dày. Người thường không nhìn ra được cấp bậc của lệ khí này, nhưng ta có thể phân biệt ra, nhìn thấu kẻ nào tàn ác.
Điều này rất tiện lợi.
- Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, nhân quả có báo ứng, kẻ tạo nghiệt không trốn thoát thiên đạo bắt tội được. Có lẽ Đế Quân sinh ra vì xử tội, đạo của y là đạp lên núi thây biển máu của tội đồ để leo lên đỉnh. Ta đi con đường Đế Hoàng đã định sẵn không phải người lương thiện, nhưng tuyệt đối không phải ác đồ. Người làm đế trong lòng có thước đo, nếu làm đế mà vô đạo, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, tự nhiên sẽ xuất hiện người có đạo trở thành Đế Quân mới.
Lý Thiên Mệnh cũng đã giết nhiều người, hắn không cho rằng chính mình là người lương thiện, con đường này rất máu me, không ai có thể chỉ lo thân mình.
Lý Thiên Mệnh không thể tính toán đúng sai của bản thân, nhưng nếu làm sai thì chúng sinh sẽ bắt tội hắn!
Thiên Ý Đế Hoàng, chỉ khi nào tạo phúc chúng sinh, công đức vô lượng mới có thể vô song cõi đời!