Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1146 - Chương 1146 - Đao Phủ Của Thiên Đạo (Tt)

Chương 1146 - Đao phủ của thiên đạo (tt)
Chương 1146 - Đao phủ của thiên đạo (tt)

- Hỗn Độn Thần Đế cho ta nhìn rõ tội nghiệt của một người, thậm chí đều không cần chứng cứ, ta có bản lĩnh này tự nhiên phải trừ hại cho dân. Lúc nên ra tay thì phải ra tay!

Lý Thiên Mệnh nhìn hướng nguyên hành tinh lửa.

- Vậy hãy để ta nhìn xem cả đám các ngươi kẻ nào chỉ thu Thiên Đạo, kẻ nào mất trí phát cuồng.

Nếu chỉ tu Thiên Đạo, trừ phi đối phương bám riết không bỏ khăng khăng giết hắn, nếu không thì Lý Thiên Mệnh sẽ không chủ động đối phó bọn họ.

Còn nếu mất trí phát cuồng, lệ khí dày nặng giống như Anh bà, cho thú bản mệnh ăn trẻ sơ sinh, phạm tội nghiệt ngập trời mà không ai thẩm phán, Lý Thiên Mệnh sẽ là người phán xét.

Hỗn Độn Thần Đế cho Lý Thiên Mệnh nhìn thấu ngay lập tức.

Loại người như Anh bà có tỷ lệ khá cao trong Cửu Cung Quỷ Tông, điều này có quan hệ rất lớn đến không khí, ý chí, truyền thừa của toàn bộ Thần Vực.

Nói ngắn gọn, đây là hồn của một Thần Vực!

Lý Thiên Mệnh chủ động xuất kích, trong âm thầm, ngày càng ít người già của Cửu Cung Quỷ Tông trên hành tinh lửa này, nhưng bởi vì bọn họ thả lỏng đi rải rác nên không ý thức được vấn đề này.

Năm ngày sau, Lý Thiên Mệnh giải quyết đối thủ thứ mười bảy.

Đây là một Kiếp Lão Tử Kiếp lục trọng, một kẻ mặt mũi anh tuấn, thoạt nhìn đạo mạo trang nghiêm.

Lý Thiên Mệnh không biết người này từng làm cái gì, nhưng đây là người có lệ khí nặng nhất mà hắn gặp trên hành tinh lửa này.

Dày đặc còn hơn Anh bà, quả thực ma khí ngập trời.

Ai mà biết người này hung tàn đến mức nào?

Sau khi Lý Thiên Mệnh giết người này, lần thứ hai cảm thụ được Thiên Ý công đức buông xuống.

Loại lực lượng này không mênh mông như Thiên Ý chúng sinh nhưng nội tâm mát trong, càng thoải mái.

Lần này Thiên Ý Đế Hoàng trưởng thành quá lớn.

Cùng lúc đó, lực lượng của Tử Kiếp cũng cướp đoạt lực lượng sinh mệnh của nhiều kẻ tội nghiệt, khiến Sinh Chi Kiếp Hoàn dần ngưng tụ.

- Sinh Kiếp tứ trọng!

Hôm nay, Lý Thiên Mệnh lần thứ hai phản lão hoàn đồng, trở nên càng mềm mịn.

Cướp đoạt lực lượng Tử Kiếp đến từ Tiểu Mệnh Kiếp, hắn không cách nào điều khiển.

Có điều, đám hung đồ tội nghiệt ngập trời, đã bị giết rồi thì còn ai quan tâm lực lượng sinh mệnh của bọn họ?

Lý Thiên Mệnh chỉ muốn nói:

- Cho ta thêm một tá hung đồ như vậy!

Lý Thiên Mệnh dự định chủ động xuất kích.

- Một hành tinh lửa mà có đến mười mấy người như Anh bà, vậy hơn một nghìn hành tinh sẽ có bao nhiêu người đây? Người của Cửu Cung Quỷ Tông bị điên hay sao?

Trong Thái Cổ Thần Tông ít có người nào khiến Lý Thiên Mệnh cảm thấy khó chịu như vậy.

Theo lý thuyết, đều là Thần Vực đứng đầu, lẽ ra không nên có phân biệt rõ ràng như vậy.

- Phỏng chừng chỉ là trùng hợp, đi hành tinh khác xem sao.

Lý Thiên Mệnh giết mười mấy người trong thầm lặng, Kiếp Lão Cửu Cung Quỷ Tông trên hành tinh lửa vẫn đang thăm dò.

Lý Thiên Mệnh lặng lẽ rời đi, vượt qua trời sao, đi tới hành tinh thứ hai.

Đây là một hành tinh hàn băng, bên trong đầy khí lạnh, cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Lý Thiên Mệnh lẻn vào trong.

Gà con hưng phấn hỏi:

- Bắt đầu biểu diễn xắt rau rồi hả? Vua Chém Phương Bắc lại sắp ra sân!

Lý Thiên Mệnh làm mặt ngầu nói:

- Gì mà biểu diễn xắt rau, việc ta đang làm gọi là thay trời hành đạo, tru sát tội nghiệt.

Huỳnh Hỏa chu mỏ gà ra:

- Bớt xạo đi, ngươi là đao phủ của Thiên Đạo, chờ giết hết tội đồ thì ngươi cũng phải xuống địa ngục.

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Lý Thiên Mệnh giật nảy mình.

Hắn nhìn lại mình.

Sau khi tay dính đầy máu tươi, phải chăng một ngày nào đó chính mình cũng là hung đồ?

Huỳnh Hỏa nhếch mỏ khinh khỉnh hỏi:

- Ngươi sợ?

- Không sợ.

Lý Thiên Mệnh cắn răng:

- Đúng vậy, ta giết người vì muốn biến mạnh, nhưng phụ thân của ta từng nói ý nghĩ thông thoáng, không thẹn với lòng là cái gốc làm người! Tội đồ vốn đáng chết, nếu giết bọn họ cũng sẽ bị phạt thì ta ngại gì không gánh vác? Ít nhất ta không để bọn chúng sống rời khỏi Thiên Tinh Cảnh, tiếp tục hại người!

Huỳnh Hỏa trợn trắng mắt nói:

- Thói xấu không bỏ.

. . .

Thái Cổ Thần Tông, trong Nhiên Linh Cung.

Phương Thái Thanh, Hiên Viên Đạo, Kiếm Vô Ý, ba vị tông chủ đứng trong đại điện.

Trước mặt bọn họ là Khương Phi Linh ngồi ngay ngắn trên ngôi cao.

Nàng có chút thất hồn lạc vía, khoảng thời gian này nỗi lòng của nàng cứ ray rứt bồn chồn.

Thị Thần Điện Chủ Phương Thanh Ly cúi đầu đứng bên cạnh nàng.

Phương Thái Thanh đang báo cáo.

Phương Thái Thanh cúi đầu nói:

- Bẩm tôn thần, sau khi Thiên Tinh Cảnh mở, quả nhiên ba Thần Vực Cửu Cung, Thất Tinh và Tứ Tượng ra tay với Ngũ Hành Địa Tông. Đại quân của ba phương đã phá vỡ kết giới biên cảnh của Ngũ Hành Thần Vực, Ngũ Hành Địa Tông rất khó ngăn cản, trước mắt tình cảnh của bọn họ vô cùng hung hiểm.

Khương Phi Linh lên tiếng:

- Nói tiếp đi.

Phương Thái Thanh nói:

- Bọn họ đã mất trí phát cuồng, lúc trước ra tay còn cần một lý do, hiện tại mặc kệ thiên hạ nghị luận, càng sử dụng nhiều thủ đoạn thảm vô nhân đạo, thí dụ như luyện chế xác của người chết trận thành thi khôi và thi thú, xua đi xung phong cạm bẫy cho bọn họ. Đây là khinh nhờn với người chết! Loại thủ đoạn này sớm bị tám Thần Vực khác nghiêm lệnh cấm dùng, chúng ta đều cho rằng thất truyền, không ngờ bọn họ vẫn sử dụng, hơn nữa mấy Thần Vực Lưỡng Nghi, Lục Đạo không có ý muốn khiển trách hoặc là ngăn trở.

Nói ngắn gọn là chiến tranh đã cháy lửa, toàn bộ chín Thần Vực đều rơi vào điên cuồng.

Vì giành được thắng lợi, Cửu Cung Quỷ Tông sử dụng cấm thuật, các đồng minh mặc kệ họ.

Dung túng, là đồng tội!

Nhưng Ngũ Hành Địa Tông chỉ có thể chịu đựng loại cấm thuật âm tà này.

Cửu Cung Quỷ Tông muốn cho Ngũ Hành Thần Vực gặp đả kích tàn khốc nhất, khiến toàn bộ Thần Vực đều oán hận Ngũ Hành tông chủ Tưởng Nguyên Quân, thậm chí buộc bọn họ phản chiến.

Kiểu giết gà dọa khỉ này đủ để nháy mắt nghiền nát liên minh của bốn tông môn.

Dù sao lúc trước quyết định liên minh chỉ do mấy người Tưởng Nguyên Quân tự chủ trương, không phải tất cả người của Ngũ Hành Thần Vực đều không kiêng dè gì Cửu Cung Thần Vực hùng mạnh.

Bọn họ sinh tồn trong kẽ hở của ba địch thủ lớn.

Khương Phi Linh cắn răng hỏi:

- Đã thương nghị chưa? Làm thế nào?

Tình huống càng lúc càng tệ.

Phương Thái Thanh nói:

- Hiện giờ Ngũ Hành Thần Vực đã bị chiếm đóng một phần năm, nhưng đa số lãnh thổ là bọn họ chủ động rút ra, khiến đối phương chiếm lĩnh. Chỉ khổ cho nhiều dân chúng không kịp chạy trốn, trên cơ bản đều không có kết cục tốt. Hiện tại đại quân của ba phương còn chưa giết tới sơn môn Ngũ Hành Địa Tông, chúng ta trải qua thương nghị, đã khẩn cấp khiến hai vị Thần Soái Phương Thần Vũ và Kiếm Thanh Nguyên mang theo Nguyên Hoàng quân, Huyền Kiếm quân gấp rút tiếp viện Ngũ Hành Địa Tông. Hai tông môn Tam Tài, Bát Quái cũng cử viện quân đi. Hy vọng có thể trợ giúp Ngũ Hành Địa Tông vượt qua được đợt đánh sâu vào này.

Nhân Nguyên tông chủ Kiếm Vô Ý nói:

- Tôn thần, từ tình báo của tay trong thì đối phương lần này tiến công thật ra là áp chế chúng ta, không cho phân ra người đi Thiên Tinh Cảnh. Chờ bọn họ giải quyết xong việc ở Thiên Tinh Cảnh mới là lúc tổng tấn công. Bên Ngũ Hành Địa Tông nếu chi viện đúng lúc, dựa vào kết giới bảo vệ của Ngũ Hành Địa Tông thì cũng chống đỡ được. Nếu Ngũ Hành Địa Tông lựa chọn đồng minh với chúng ta, bọn họ mà thua thì nội bộ Tam Tài Tiên Tông và Bát Quái Tâm Tông, phỏng chừng rất nhanh sẽ tan vỡ. Cho nên ta kiến nghị tăng thêm người qua. Bên Thái Cực Phong Hồ có chín tầng kết giới thủ hộ, tạm thời không đáng lo.

Ba người nhìn Khương Phi Linh, chờ quyết định của nàng.

- Các ngươi tự quyết định là được.

Tình hình hiện giờ quá phức tạp, Khương Phi Linh rất khó làm quyết định, lỡ như vì quyết định của nàng mà làm hỏng việc thì càng phiền phức hơn.

Đặc biệt là hiện tại Lý Thiên Mệnh không ở.

- Vâng, tôn thần.

Bình Luận (0)
Comment