Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1147 - Chương 1147 - Chiến Tranh Bùng Nổ

Chương 1147 - Chiến tranh bùng nổ
Chương 1147 - Chiến tranh bùng nổ

Khương Phi Linh hỏi:

- Bên Thiên Tinh Cảnh sao rồi?

Hiên Viên Đạo trả lời:

- Bẩm tôn thần, đối phương đã khống chế chặt chẽ cửa vào, mấy nghìn người đóng giữ, còn bày ra nhiều kết giới.

Tức là muốn xông vào trong cứu Lý Thiên Mệnh càng khó khăn hơn.

- Ừm!

Khương Phi Linh gật đầu, ở trước mặt bọn họ thì nàng chỉ có thể cố gắng che giấu lo lắng của mình.

Hiên Viên Đạo nói:

- Ngoài ra, dường như Độc Cô Tẫn xông vào trước khi chi viện của đối phương đến.

Khương Phi Linh hỏi:

- Ông ta đi vào làm cái gì?

Hiên Viên Đạo đáp:

- Không biết, chắc là tìm bảo bối.

Sau khi báo cáo xong, Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý rời đi trước.

Nhất định phải bảo vệ Ngũ Hành Địa Tông, trách nhiệm của bọn họ to lớn mà nặng nề.

Sau khi ra Nhiên Linh Cung, Kiếm Vô Ý nói:

- Về Thiên Tinh Cảnh, chúng ta chỉ có thể chờ đợi thẩm phán sao?

Phương Thái Thanh nói:

- Có mười mấy người mình đi vào rồi, nhưng không thể truyền tin ra ngoài. Đối phương đã đặt cạm bẫy hết rồi, nước cờ này sai một bước, đã định sẵn kế tiếp chỉ có thể bị đánh.

- Rồi làm sao bây giờ?

Phương Thái Thanh nói:

- Thì vừa chịu đòn vừa tìm cơ hội chứ sao!

. . .

Trong Thiên Tinh Cảnh.

Lý Thiên Mệnh tìm được năm mục tiêu trên hành tinh hàn băng này.

Bọn họ đều là người có lệ khí dày đặc, có thể mang đến công đức cho Lý Thiên Mệnh.

Hơn một trăm người của Cửu Cung Quỷ Tông, có năm loại người giống như Anh bà, số lượng không quá nhiều.

Cuộc đời của mỗi người ít nhiều gì đều từng làm chuyện thẹn với lòng, ít có người nào chân chính khiến đôi mắt của Đế Quân xếp vào hàng cùng hung cực ác, nhất định phải gặp báo ứng.

Lý Thiên Mệnh muốn đồ sạch loại người này còn cần sự kiên nhẫn, lần lượt tìm từng người.

Trừ năm kẻ hung đồ này ra, mấy người khác không phát hiện tung tích của hắn nên hắn bỏ qua cho họ.

Lý Thiên Mệnh âm thầm rời đi, đổi hành tinh khác, lại lặng lẽ tiễn hung đồ đi bán muối.

Đôi mắt của Đế Quân không nhìn sai lần nào, người bị bắt tội đều có thể mang đến tích lũy cho công đức.

Thí dụ như xác chết ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Đây là một lão nhân to mập, mặt mũi dâm loạn, mắt ti hí, Lý Thiên Mệnh từng hỏi quá khứ của lão trước khi chết.

Lão ta khai rằng trong cuộc đời hai trăm năm của mình đã tai họa mấy nghìn tiểu cô nương mười ba, bốn tuổi, hãm hiếp xong liền giết, còn cắt một ngón út làm kỷ niệm.

Trong nhẫn tu di của lão nhân, Lý Thiên Mệnh nhìn thấy mấy nghìn ngón út, khiến hắn nhìn mà da đầu tê dại.

Đây là trần gian hay địa ngục?

Chỉ có thể nói, là trần gian của đa số người, địa ngục của số ít người.

Lý Thiên Mệnh hỏi tại sao lão nhân làm như vậy, lão nói mặt mình xấu xí, từ nhỏ bị nữ nhân ghét bỏ nhục mạ, để lại ám ảnh tuổi thơ, sau này trên con đường nổi lên lão tìm được niềm sung sướng trả thù thiếu nữ xinh đẹp, đến mức nghiện nặng.

Đối mặt ma quỷ như vậy, có thực lực Tử Kiếp lục trọng thì một cô nương mười ba, bốn tuổi làm sao chống cự?

- Cường giả vô tâm ắt phải đền tội!

Tâm trạng của Lý Thiên Mệnh hơi nặng nề.

Khi thật sự tiếp xúc, Lý Thiên Mệnh càng có thể hội sâu hơn với trần gian đầy yêu ma hoành hành, thứ âm u ẩn trong góc thế giới.

Trên thế giới này có nhiều cực khổ, nhưng người bình thường chưa chắc có thể nhìn thấy.

- Nếu để cho người như vậy rời đi, sau khi ra ngoài, nạn nhân của lão sẽ từ vài nghìn biến thành mấy vạn. Một thế giới rất cần có một thế lực thống nhất, một ý chí tối cao, một bộ pháp tắc nghiêm khắc mới có thể thoát khỏi loạn thế, thành tựu thịnh thế không sầu lo thật sự! Nếu giết người như vậy mà bị gọi là giết chóc vô tình, vậy hãy để ta làm kẻ vô tình đó!

Sự trưởng thành của con người không chỉ có trưởng thành về thực lực, ở thế đạo mạnh ăn thịt yếu này, nhìn càng nhiều càng biết phải làm chút gì cho thế giới này.

Dù sao là thế giới tạo nên bản thân.

Suy nghĩ về Thiên Ý Đế Hoàng, làm cách nào thay đổi thế giới là con đường mà Lý Thiên Mệnh đi.

- Ta có năng lực nhìn ra sát nghiệt, thành tựu công đức hẳn là mới thức tỉnh gần đây, nếu không thì giết quái vật như Càn Đế là tạo hóa lớn cho ta.

Lý Thiên Mệnh cười khổ một tiếng.

Hắn biết, sau khi thay trời hành đạo, tuy hắn có thu hoạch nhưng những cực khổ đã xảy ra, những người bị làm nhục sẽ không có cơ hội lần thứ hai thể nghiệm trần gian.

Lý Thiên Mệnh đi lên từ nơi thấp nhất, càng biết rõ giây phút bất lực đó thê thảm cỡ nào.

- Ta có cơ hội cường đại, nếu có một ngày khiến ta điều khiển thế giới này, nhất định sẽ cho mỗi người có cơ hội đấu tranh số phận, thành tựu bản thân, khiến mỗi sinh mệnh đều có giá trị của mình.

Đây là nguyện vọng của Lý Thiên Mệnh.

Hắn không biết ý tưởng của mình có non nớt lắm không, hắn chỉ muốn giữ suy nghĩ như vậy, ý nghĩ thông thoáng, không oán không hối hận bước tiếp, dù phải đi làm một tên đao phủ đã định sẵn không có kết cục tốt thì hắn vẫn chấp nhận.

- Sống một chuyến không dễ dàng, nhất định phải đưa cho các sinh mệnh nhỏ mới sinh ra một trần gian được sáng tạo càng tốt đẹp.

Phổ thiên đồng tu, vạn dân trục đạo, thiên hạ quy nhất, ức vạn đạo thống, như thế không tốt hơn sao?

Lý Thiên Mệnh chợt nhớ ra dường như có một người làm được rồi.

Người đó là . . . Hiên Viên Đại Đế!

Thời nay người ta gọi y là Thủy Tổ, nhưng hai mươi vạn năm trước mọi người gọi y là Nhân Hoàng.

- Nhân Hoàng, Đế Quân, đường thông thiên, ngộ đạo không cô độc!

Lý Thiên Mệnh một đường giết chóc, một đường tiến lên.

Đôi mắt và hai tay của hắn dính đầy máu.

Hắn giống như một tử thần đi từ hành tinh này đến hành tinh khác, đôi lúc trông hắn không giống như đang giết người, càng giống như tu luyện hơn.

Thiên Ý Đế Hoàng của hắn nhanh chóng trưởng thành trong nhiều lần suy nghĩ và giết chóc.

Kiếp Hoàn của Sinh Kiếp trướng lớn ra, khiến Lý Thiên Mệnh trong cảnh giới Sinh Kiếp tứ trọng vẫn có sức chiến đấu cực mạnh.

Trước khi giết địch Lý Thiên Mệnh luôn hỏi quá khứ của đối phương.

Loại người này không nhiều, chẳng qua bọn họ trùng hợp tụ tập lại với nhau, khiến Lý Thiên Mệnh có cơ hội tận diệt bọn họ.

Khi Lý Thiên Mệnh giết đến hành tinh thứ mười, hung đồ chết trong tay hắn đã trên năm mươi người, đa số là Kiếp Lão của Cửu Cung Quỷ Tông, và một số người của tông môn khác.

Hắn cảm giác chính mình lại sắp đến gần Tử Kiếp!

Lực lượng ùa tới quá sảng khoái, nhưng đôi khi nghe kể cực khổ của người khác thật ra cũng là một loại hành hạ và thống khổ.

Điều này khiến Lý Thiên Mệnh luôn giữ lửa giận ngập trời, giết hết đám ác đồ.

- Hỗn Độn Thần Đế cho ta một đôi mắt thẩm phán, đây là tạo hóa, càng là một loại trách nhiệm và sứ mệnh.

Có đôi mắt này thì yêu ma quỷ quái còn đường nào để che giấu?

- Tiếp tục thôi.

Không bao lâu sau, Lý Thiên Mệnh lại gặp hành tinh kỳ lạ đã đến lần trước.

Hành tinh xoay tròn giống như vòng xoáy.

Nhân Hoàng Long Giáp lại có chỉ dẫn!

Lý Thiên Mệnh dứt khoát lao vào hành tinh.

Lại là một đợt chóng mặt và bóng sáng vụt qua, lại là đại chiến động trời hai mươi vạn năm trước, chẳng qua địa điểm chiến đấu sao trông giống như Thiên Tinh Cảnh này?

Lý Thiên Mệnh có chút hoảng hốt.

Khi hắn xuyên qua đường hầm đi ra ngoài, giật mình phát hiện lại xuất hiện một con số màu hoàng kim.

Đó là: Hai.

- Rốt cuộc còn có bao nhiêu hành tinh giống như vậy?

Lý Thiên Mệnh rơi vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment