Huyết Ý Quỷ Vương nói:
- Ba lỗ đen sao, Thương Nguyên huynh, ngươi trấn giữ một viên, Bồ Đề, ngươi phụ trách cái khác.
Long Thương Nguyên mỉm cười nói:
- Không thành vấn đề, nếu như tiểu tử này dám đến chỗ của ta thì đừng hòng thoát một cọng lông nào!
Huyết Ý Quỷ Vương sắp xếp như vậy là tin tưởng gã rất lớn, đương nhiên, ba mươi Nhị Nguyên Kiếp Lão đi theo bên cạnh Long Thương Nguyên trên cơ bản đều là người của Cửu Cung Quỷ Tông, nếu Lý Thiên Mệnh có bảo bối gì thì gã cũng không dám lấy.
Bên kia, Diệp Bồ Đề gật đầu.
Huyết Ý Quỷ Vương nói:
- Tất cả hãy nghiêm túc lên, đập chết con ruồi này là có thể an tâm ăn cơm.
Tám, chín mươi Nhị Nguyên Kiếp Lão quay sang ngó nhau.
Một tháng trước, bọn họ tuyệt đối không ngờ, cả đám phải hao hết tâm tư truy sát một đứa nhóc.
- Nếu không phải có kết giới phong cấm của Thiên Tinh Cảnh thì chúng ta không đến mức mất mặt như vậy.
- Ha ha!
Khiến cả đám núp trong kết giới lỗ đen ôm cây đợi thỏ thì đúng là ức chế thật.
- Thôi đừng càu nhàu nữa, chuyện Thiên Tinh Cảnh quan trọng, nhất định phải nắm chặt trong tay, làm rầm rộ chút không sao, ít nhất so với lùng sục tìm kho báu trong toàn bộ Thiên Tinh Cảnh, bị mất mặt chút xíu nên biết thỏa mãn đi!
Nói thật lòng, thân phận của Nhị Nguyên Kiếp Lão đã khá cao trong toàn bộ Thần Vực.
Thí dụ như ở Thái Cổ Thần Vực, mới có năm mươi mấy Tam Nguyên Kiếp Lão, nguyên Thần Vực có vô số chúng sinh, làm Nhị Nguyên Kiếp Lão đều là thần nhân, vạn dân kính ngưỡng.
- Việc chỉ là chuyện nhỏ, nếu đối thủ này đổi thành Độc Cô Tẫn cũng được, ít nhất là tốp ba cả Thần Vực. Nhưng bây giờ bị một đứa nhóc dắt mũi xoay vòng, ài . . .
- Nghĩ thoáng chút đi, nếu không có hắn thì chúng ta không mở ra Thiên Tinh Cảnh được.
- Nói cũng phải.
Trong khi bọn họ bàn tán rôm rả thì Huyết Ý Quỷ Vương tùy tiện phân phối nhóm người này chia làm ba, mỗi bên tự đi một lỗ đen sao.
Trong Thiên Tinh Cảnh còn có Quỷ Vương khác, nhưng bọn họ đều đang truy tìm bảo bối, hiện tại nhóm người này chuyên môn đối phó Lý Thiên Mệnh đã xem như cho đủ trọng thị.
Lúc đi, Long Thương Nguyên kêu một tiếng:
- Ý Trần, ngươi lại đây.
Long Ý Trần bước đến gần:
- Phụ thân có gì sai bảo?
Long Thương Nguyên hỏi:
- Nhận biết Diệp Bồ Đề không?
Long Ý Trần ngữ khí nghiêm túc, trong lời nói tràn đầy bội phục:
- Biết chứ, phụ thân đã quên sao? Nhi và hắn từng giao thủ, nhưng nhi thua. Bây giờ hắn thật sự biến thái, cảnh giới của hắn đến trình độ bị Thiên Tinh Cảnh áp chế.
Long Thương Nguyên quắc mắt nạt:
- Nói nhảm, phụ thân của hắn là Đệ Nhất Quỷ Vương! Mẫu thân của hắn là Đệ Nhất Quỷ Vương! Từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành đệ nhất nhân của Viêm Hoàng đại lục tương lai, bỏ xa ngươi là chuyện bình thường!
- Vậy ý của phụ thân là . . .?
Long Thương Nguyên dặn dò:
- Đi theo hắn, ta đối với Huyết Ý Quỷ Vương như thế nào thì ngươi phải bắt chước đối với hắn y như vậy.
Long Ý Trần có chút khó chịu hỏi:
- Tức là mặt dày mày dạn nịnh hót hắn?
Long Thương Nguyên hắng giọng:
- Ăn nói kiểu gì thế hả? Mỉa mai ta?
Long Ý Trần cúi đầu nói:
- Nhi sai rồi phụ thân, nhi không có ý đó.
Long Thương Nguyên vỗ đầu của gã:
- Nhưng ngươi nói đúng, ngươi phải mặt dày mày dạn, đừng thành thật quá, cúi đầu thấp chút, thừa nhận cường giả, đứng đúng đội thì tương lai không cần lo điều gì.
Long Ý Trần nghiêm túc nói:
- Nhi biết rồi phụ thân.
Long Thương Nguyên thấm thía nói:
- Cố gắng làm, ta gửi gắm kỳ vọng cao vào ngươi.
Long Ý Trần nghe lời này, hốc mắt đỏ lên:
- Nhất định sẽ không khiến phụ thân thất vọng!
Long Ý Trần biết phong cách hành sự của Long Thương Nguyên chắc chắn khiến nhiều người trơ trẽn, thậm chí bên trong Tứ Tượng Hải Tông có người cảm thấy sỉ nhục to lớn.
Nhưng thế thì sao chứ?
Nếu chân chó mà có thể bay lên trời, chẳng những sẽ không bị diệt, còn có thể tung hoành trời cao thì ngại gì không làm?
Long Ý Trần từ biệt phụ thân, đi theo Diệp Bồ Đề.
Nhóm người Diệp Bồ Đề gần như toàn là Nhị Nguyên Kiếp Lão của Cửu Cung Quỷ Tông, ai nấy tự cao là trưởng bối cường giả, thái độ rất cao ngạo.
Diệp Bồ Đề hỏi:
- Ngươi đến làm gì?
- Góp sức cho người đệ nhất thiên hạ tương lai, muôn lần chết không chối từ!
Long Ý Trần không nói được những lời cung duy nên bộc bạch thẳng thắn.
Diệp Bồ Đề quan sát gã một lúc, cười khẽ:
- Được, ta thích người thú vị, đi thôi.
- Vâng!
Cứ như thế, ba phe tản ra.
Mỗi người đi một hướng, phong tỏa tất cả phương hướng của lỗ đen sao, sử dụng Ám Ma Thư tiến vào trạng thái Ám Ma, ngồi chờ con cá trong chậu Lý Thiên Mệnh cắn câu.
. . .
- Đi chết đi!
Lý Thiên Mệnh tay nâng kiếm rơi.
Lại một cường giả trưởng bối của Cửu Cung Quỷ Tông chết ở trong tay của hắn.
Đây là một người đẹp hết thời, tu luyện một loại công pháp đặc biệt hút dương khí, để bồi bổ thân phận, giữ sức sống thanh xuân.
Trên thực tế, người này đã bốn trăm tuổi.
Người tu luyện dù mạnh đến đâu khi tới tuổi này trên cơ bản đều tóc bạc lưng còng, người này còn giữ vóc dáng bốc lửa, ai biết đã hút chết bao nhiêu người.
- Tội nghiệt quá nặng.
Lý Thiên Mệnh thông qua đôi mắt thẩm phán nhìn thấu, tội nghiệt mà nữ nhân này đã phạm phải đủ xếp vào tốp năm trong những người bị hắn giết.
- Xem ra hồn thị tộc của Cửu Cung Thần Vực đúng là tuyên dương mạnh ăn thịt yếu, không tôn nhân đạo, cường giả có thể muốn làm gì thì làm, có thể dùng hết thảy phương thức biến mạnh, nhìn như là luật rừng, thật ra là địa ngục trần gian cho kẻ yếu.
Cổ Chi Thần quốc, người tội nghiệt nặng thật ra chỉ có kẻ cầm Luân Hồi Kính, nhưng ở Cửu Cung Thần Vực thì loại người này nhiều gấp một nghìn lần, vạn lần.
Giết quá nhiều người như vậy, Lý Thiên Mệnh tìm một tấm gương soi thì thấy rõ sát khí trên người mình.
- Thoạt nhìn ta cũng giống như là ác đồ. Thôi kệ, tiếp tục!
Lý Thiên Mệnh bay vụt qua một đám ngôi sao.
Vì không để người ta tìm được quy luật, tuyến đường của Lý Thiên Mệnh khá tùy ý.
Dù đối phương theo dấu cũng khó mà đoán trước được Lý Thiên Mệnh sắp tới chọn đáp xuống hành tinh nào.
- Sau khi đến Tử Kiếp tứ trọng, trong đội ngũ hơn trăm người mà bọn họ cử đến mỗi ngôi sao, e rằng là thống lĩnh cấp bậc Tử Kiếp thất trọng cũng không đánh lại ta.
Vậy là Lý Thiên Mệnh càng như vào chốn không người, gặp hung liền giết!
- Không giết người thì không thể sống đi ra ngoài.
Hắn nhếch mép cười đẫm máu.
Chỉ khi nhớ tới Linh Nhi thì nét mặt của hắn mới dịu dàng một chút.
- Chờ ta báo tin bình an cho nàng.
Lại qua năm ngày.
Tà Ma hoàn toàn bị nhuộm đỏ, nó có thể vươn dài nghìn thước, nháy mắt xuyên thủng một trái tim.
Rất nhiều người không chút phòng bị đã bị thẩm phán.
Hôm nay, Nhân Hoàng Long Giáp lại có động tĩnh!
Lý Thiên Mệnh đi về phía trước thì bỗng phát hiện trong kẽ hở đàn sao lấp lánh xuất hiện một lỗ đen sao.
- Hình như ta chưa vào cái này bao giờ.
Lý Thiên Mệnh từng gặp lỗ đen sao cũ, khi ấy hắn không đi vào.
Nay gặp ngôi sao mới thì Lý Thiên Mệnh đương nhiên sẽ đi vào.
Nhưng lúc tới gần, hắn bỗng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
- Đây là cái gì?
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy sát khí máu me ngút trời ở bên cạnh lỗ đen sao.
Sát khí bàng bạc cuốn sạch, ngưng kết thành biển máu xác trôi, vô số oan hồn ở trong đó kêu gào, thậm chí kể khổ với Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh có thể nghe thấy lời của họ.
Bọn họ nói:
- Van cầu ngươi, giết hắn, giết hắn!
- Chúng ta chết thảm lắm, thảm lắm.
- Ngươi nhìn này, chúng ta đều không có trái tim, người này từ nhỏ ăn tim người, đã ăn bốn mươi năm.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy vị trí trái tim của đám oan hồn đều trống rỗng.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch nhìn hắn.
- Sát nghiệt này đậm còn hơn kẻ hung tàn nhất mà ta từng giết gấp mấy chục lần, người này rốt cuộc là ai!!
Lý Thiên Mệnh trợn to mắt nhìn qua.
Vị trí đó không có ai.
Nhưng sát khí nồng nặc như vậy, sao có thể không có người chứ?
Lý Thiên Mệnh vung một thanh trường kiếm Kiếp Khí ném qua.
Keng!
Một bàn tay tựa bạch ngọc vươn ra từ hư không kẹp lấy thanh kiếm kia.