Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1156 - Chương 1156 - Lục Nhĩ Tiểu Hầu

Chương 1156 - Lục nhĩ tiểu hầu
Chương 1156 - Lục nhĩ tiểu hầu

Từ bàn tay đến nguyên cánh tay, tiếp đó là nửa người.

Cuối cùng, một người xuất hiện ở trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Đó là một nam nhân đầu trọc mặc áo trắng, dáng người thon dài, ngón tay tự nhiên cũng cực kỳ thon dài, da thịt toàn thân giống như bạch ngọc lóng lánh, không nhiễm một hạt bụi trần, bao gồm đôi mắt giống như trân châu của đối phương cũng giống như vật tinh khiết nhất, thậm chí có thể hình dung bằng từ đẹp không thể tả hết bằng lời.

Một người thuần khiết như vậy, Lý Thiên Mệnh rất khó liên hệ y với sát nghiệt vô tận.

Sát nghiệt của y nhiều hơn hung đồ tàn nhẫn nhất đã bị Lý Thiên Mệnh giết trong khoảng thời gian này gấp chục lần trở lên, người như thế sao có thể trẻ tuổi, thậm chí thánh khiết đến vậy?

Y giống như thần linh độ thế.

Thân thể có thể nói là hoàn mỹ này được đúc từ núi thây biển máu sao?

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói, ở trong Tuyết quốc của Thái Cực Phong Hồ lâu, hắn không biết thế giới này điên cuồng đến thế.

Cường giả trẻ tuổi như vậy chỉ có thể là đến từ Cửu Cung Thần Vực, nhìn thoáng qua liền biết so với y thì Cổ Vân Ca, Hạ Tử Loan chỉ là lá cây, ngay cả trưởng tử của Tứ Tượng Hải Long Vương, Long Ý Trần đứng bên cạnh y cũng thành làm nền.

Một chú khỉ con màu vàng chạy ra từ không gian bản mệnh của y, treo trên cổ y, nhe răng hướng Lý Thiên Mệnh.

Ngay sau đó có hơn ba mươi Kiếp Lão trung niên, tuổi già xuất hiện gần lỗ đen sao kia. Bọn họ khoanh tay trước ngực, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Lý Thiên Mệnh, nhìn sát khí trong mắt họ hẳn là đã phán tử hình cho hắn.

May mà Lý Thiên Mệnh trước tiên nhìn thấy tội nghiệt không thể che giấu của nam nhân đầu trọc, không rơi vào vòng vây của đối phương, nếu không thì lúc này hắn đã rất nguy hiểm.

Oong!

Đối phương trực tiếp tản ra.

- Ghê gớm đấy, nhìn thoáng qua đã bắt gặp ta rồi?

Diệp Bồ Đề lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhích nhẹ ngón tay, trường kiếm Kiếp Khí bị Lý Thiên Mệnh ném tới đã gãy đôi trong tay y.

Khiến bọn họ hoang mang là Lý Thiên Mệnh phát hiện bọn họ trước thế nhưng không co giò bỏ chạy, vì thế bọn họ đuổi theo, bao vây Lý Thiên Mệnh.

Tương đương với Lý Thiên Mệnh trước tiên phát hiện bọn họ nhưng vô dụng, hắn vẫn bị vây kín.

Hắn chẳng những không chạy, ngược lại ánh mắt sáng rực nhìn Diệp Bồ Đề giống như nhìn thấy con mồi cực phẩm hiếm hoi.

Lý Thiên Mệnh bỗng mở miệng hỏi:

- Ngươi ăn tim người lớn lên?

Mắt Diệp Bồ Đề sâu thẳm, nụ cười vụt tắt, nhìn Lý Thiên Mệnh thật lâu.

Diệp Bồ Đề không thể trả lời câu hỏi này, đây là bí mật giữa phụ mẫu và y, không có nhiều hơn hai mươi người biết bí mật này.

Tại sao Lý Thiên Mệnh hỏi ra câu này được?

Câu hỏi khiến ánh mắt của Diệp Bồ Đề thay đổi, thản nhiên nói:

- Tại sao hỏi vậy?

Diệp Bồ Đề không sốt ruột, bởi vì Lý Thiên Mệnh đã mất cơ hội chạy trốn, ba mươi Nhị Nguyên Kiếp Lão và hơn sáu mươi con thú bản mệnh gần như chen kín chỗ, chỉ chờ một mệnh lệnh của Diệp Bồ Đề là lao vào tấn công ngay.

Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh băng:

- Thiên đạo nói cho ta biết loại người như ngươi nhất định phải tiếp thụ thẩm phán!

Diệp Bồ Đề ngẩn ngơ, sau đó bất đắc dĩ cười nói:

- Tuy khá thần kỳ nhưng ta không mấy hứng thú tìm hiểu chi tiết, khiến cho nó trở thành bí mật chưa cởi bỏ vậy. Các vị, đừng bắt giữ, chừa đầu người cho Huyết Ý thúc thúc nhìn là được.

Diệp Bồ Đề đầy ẩn ý liếc qua Lý Thiên Mệnh, nói:

- Có bản lĩnh phát hiện chúng ta nhưng không bỏ chạy ngay, xem ra thiên phú của ngươi bị chỉ số thông minh kéo thấp.

Thốt ra chữ cuối cùng, đám Nhị Nguyên Kiếp Lão bùng nổ, lao lên đánh hội đồng.

Lần này không phải trận hỗn chiến lớn cướp bảo bối, không ai cướp công, mọi người chỉ có chung một mục đích là: đập chết ruồi bọ!

Ầm ầm!!

Không phải Lý Thiên Mệnh không biết có nguy hiểm, chẳng qua hắn cực kỳ tò mò về Diệp Bồ Đề.

Vài câu đối thoại đơn giản, giờ thì nằm mơ hắn cũng muốn giết người này.

Tương đương với bao nhiêu công đức?

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.

Đương nhiên Lý Thiên Mệnh không mong trên thế giới có nhiều kẻ tội nghiệp đẳng cấp cao cỡ này, nhưng nếu đã tồn tại thì hắn không ngại gặt lấy.

Mãi đến bây giờ Lý Thiên Mệnh còn thấy rõ trên người nam nhân thuần khiết như bạch ngọc này có vô số oan hồn ẩn trong máu thịt của y, bọn họ chỉ vào ngực mình, khóc rống với Lý Thiên Mệnh.

- Ta không có tim, ta không có tim! Cứu ta với, cứu ta với!

Bọn họ giãy giụa, run lẩy bẩy, oán niệm của họ còn sót lại trên người kẻ này, chứng minh hành vi của Diệp Bồ Đề không đơn giản là giết người lấy tim, đó nhất định là một loại phương pháp tu luyện.

Hiện tại Lý Thiên Mệnh cũng hung ác, cũng cuồng nhiệt.

Đối mặt nguy cơ động trời này, đôi mắt của hắn chỉ khóa chặt một người, đó là Diệp Bồ Đề.

Lý Thiên Mệnh chưa biết tên của y.

Trước khi đám Nhị Nguyên Kiếp Lão ra tay, Lý Thiên Mệnh trực tiếp rút ra Đông Hoàng Kiếm, gọi ra Nhân Hoàng Long Giáp, dùng trạng thái mạnh lao về phía Diệp Bồ Đề.

Đây là thủ đoạn đối phó Cổ Vân Ca.

Trấn Hồn Chi Hồn cộng thêm Nhân Hoàng Long Giáp.

Chỉ cần tốc độ đủ nhanh là có thể bỏ lại thủ đoạn truy sát của Nhị Nguyên Kiếp Lão, Lý Thiên Mệnh thẳng tiến không lùi cho bọn họ biết đáp án.

Lục Đạo Sinh Tử Kiếm Quyết: Thần Hình Câu Diệt Kiếm!

Một kiếm hung tàn nhất, cầm đạo thẩm phán giết kẻ tội nghiệt.

Lý Thiên Mệnh ở trong trạng thái cuồng bạo của Nhân Hoàng Long Giáp, sức chiến đấu chớp mắt vượt qua dự đoán của mọi người.

- Chẳng phải nói sức chiến đấu của hắn ở mức Sinh Kiếp thất trọng à?!

Trong khoảnh khắc này, Lý Thiên Mệnh đã tránh né rất nhiều vây giết, chạy nhanh đến trước mắt Diệp Bồ Đề và Long Ý Trần.

Đám Kiếp Lão sợ sức sát thương lan đến Diệp Bồ Đề nên hơi kiềm nén, cho Lý Thiên Mệnh cơ hội đối phó Diệp Bồ Đề.

Diệp Bồ Đề hơi kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đang coi khinh ta?

Thông thường trong kéo bè kéo lũ đánh nhau, tìm lỗ hổng đột phá là cách duy nhất sống sót, nhưng Lý Thiên Mệnh không chạy ra ngoài, ngược lại tìm Diệp Bồ Đề đáng sợ nhất khiến mọi người câm nín.

Nhưng không sao, cả đám vẫn xúm lại.

Khi kiếm thế của Lý Thiên Mệnh sắp nuốt chửng Diệp Bồ Đề thì Long Ý Trần từ bên cạnh vọt ra, tay cầm một cây chiến kích màu xanh dương, rồng giận vọt ra, sức mạnh hùng hồn chặn lại một kiếm của Lý Thiên Mệnh.

Oong!

Long Ý Trần bị văng ra.

Diệp Bồ Đề bình yên như không.

Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Long Ý Trần, lần trước bị hắn truy sát nửa ngày, tự nhiên biết sức mạnh của người này, nhưng kết quả giao phong lần này tốt hơn trước nhiều.

Nói thật, ba mươi Nhị Nguyên Kiếp Lão ở sau lưng không quá kém.

Tất cả điều này khiến Lý Thiên Mệnh hiểu rằng khả năng giết Diệp Bồ Đề tại đây không cao.

Long Ý Trần và Diệp Bồ Đề hợp sức đủ làm Lý Thiên Mệnh khó mà an toàn rút lui.

Vừa rồi bị sát khí ngút trời của Diệp Bồ Đề dọa, làm Lý Thiên Mệnh ngây người, bỏ lỡ thời gian chạy trốn tốt nhất, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới xoay người bỏ chạy, bởi vì làm như vậy thì đám người đó vẫn rượt theo phía sau, vẫn nguy hiểm.

Cho nên, tư duy của Lý Thiên Mệnh rất tỉnh táo.

Khoảnh khắc hắn xông hướng Diệp Bồ Đề nhưng bị Long Ý Trần ngăn lại, hắn lướt qua hai người lao về phía lỗ đen sao.

Kiếp Lão đuổi theo ở phía sau đành lướt qua Diệp Bồ Đề, cắm đầu đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment