Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1163 - Chương 1163 - Ăn Trăm Vạn Trái Tim, Thành Thánh Vương Thể

Chương 1163 - Ăn trăm vạn trái tim, thành Thánh Vương Thể
Chương 1163 - Ăn trăm vạn trái tim, thành Thánh Vương Thể

Chiến quyết ở trong kết giới Tinh Hải Tuyền Qua dựa vào cánh tay hắc ám phá tan chướng ngại vòng xoáy ngân hà, tăng tốc lao vào trung tâm vòng xoáy.

Diệp Bồ Đề mới đi vào chưa đầy mười giây, còn chưa kịp thu lấy một nghìn Kiếp Khí thì Lý Thiên Mệnh đã xuyên thấu kết giới, đi tới khu vực trung tâm.

Trung tâm kết giới này không nhỏ, bên trong có một nửa nước biển, một nửa bầu trời.

Mười vạn Kiếp Khí bềnh bồng trên mặt biển, cũng có một số chìm bên dưới.

Tóm lại vươn tay là lấy được, rậm rạp, chất đống thành núi!

Lý Thiên Mệnh vừa mới bước vào, xung quanh hắn tràn ngập các loại Kiếp Khí.

Bất kỳ binh khí nào ở đây mà mang ra ngoài đều sẽ bị tranh giành, nhưng nơi này có hơn mười vạn cái, nhìn mà khiến người choáng váng mặt mày.

Đám Kiếp Khí này dù không có chủ nhân, nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng của máu thú, linh khoáng và linh tai, chạy lung tung ở đây sẽ có xác suất rất cao bị Kiếp Khí rậm rạp đâm, cắt bị thương.

Nếu lao đi nhanh mà thân thể không đủ dày chắc, thậm chí rất có thể bị cắt làm hai khúc.

Đứng trong biển Kiếp Khí, Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn nam nhân đầu trọc áo trắng chân trần đạp trên thanh cự kiếm, y đứng ở chỗ cao nhìn xuống hắn.

Con mắt trắng nhợt đó tùy tiện nhìn Lý Thiên Mệnh, lộ ra vô tận lạnh lùng.

Đối với Lý Thiên Mệnh thì thứ hắn nhìn thấy không phải thân thể tựa như bạch ngọc của Diệp Bồ Đề, mà là sát nghiệp ngập trời quanh thân y.

Trên người đối phương tương đương với núi thây biển máu di động, trên làn da như bạch ngọc đó có rậm rạp oan hồn gào khóc với Lý Thiên Mệnh.

- Ta hơi tò mò là ngươi ăn tim người làm gì?

Trong lòng Lý Thiên Mệnh rõ ràng không thể ở lại đây lâu, nhưng có một số điều hắn nằm mơ đều muốn biết.

Một người, tại sao xấu xa đến mức đó?

Rốt cuộc có chỗ tốt gì?

Diệp Bồ Đề ngừng động tác thu Kiếp Khí:

- Ăn ngon, vị ngon.

Hai tay như ngọc thạch giao nhau đặt ở trước ngực, áo trắng bềnh bồng, y cách nghìn thước đạp không khí lướt nhanh về phía Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đừng xạo, ta muốn biết nguyên nhân, nếu không đợi khi ngươi chết thì không ai trả lời, ta sẽ ôm thắc mắc mãi khó mà yên ổn.

Giọng nói của hắn cực kỳ ác nghiệt.

Lý Thiên Mệnh không phải loại người tràn ngập cảm giác chính nghĩa, nhưng sát nghiệt và sát khí như vậy khiến đôi mắt của hắn đau nhói, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Hắn khó chịu thì sát khí sẽ điên cuồng nảy sinh trong lòng, như thể hắn là người bị y moi tim.

Đại khái là bởi vì nhân quả thống khổ của những người này đều quấn quanh trên người hắn.

Diệp Bồ Đề nói:

- Ăn trăm vạn trái tim, thành Thánh Vương Thể. Hiện giờ Bồ Đề Thánh Vương Thể của ta mạnh cỡ nào đã chứng minh chỗ tốt của ăn tim người bao lớn.

Khi Diệp Bồ Đề nói chuyện thì thè lưỡi ra liếm môi, nói:

- Nghe nói Phệ Tâm Trùng không thể ăn trái tim của ngươi, ta muốn đào ra, nếm hương vị của Đế Tử.

- Bồ Đề Thánh Vương Thể? Lại là công pháp cấm thuật của tà ma ngoại đạo chứ gì? Thảo nào Cửu Cung Thần Vực các ngươi thích dùng những thủ đoạn âm tà này, đúng là nhanh chóng biến mạnh.

Lý Thiên Mệnh cảm giác Bồ Đề Thánh Vương Thể của Diệp Bồ Đề tuyệt đối rất khủng bố.

Sức mạnh cơ thể là thứ lực lượng mà Thiên Tinh Cảnh không thể phong cấm, người trước mắt hắn về lực lượng có lẽ mạnh còn hơn nhóm Huyết Ý Quỷ Vương.

Lý Thiên Mệnh hấp thu bốn nghìn Tinh Nguyên thành Trạm Tinh Cổ Thần Thể cũng không bằng Bồ Đề Thánh Vương Thể!

Dù sao Lý Thiên Mệnh chỉ mới rèn tạo mấy tháng, nhưng mà đối phương thì đã ăn và rèn luyện bốn mươi năm.

Diệp Bồ Đề nói:

- Cái này không gọi là tà ma ngoại đạo, đây là thông thiên thánh đạo, chúng sinh dâng tim cho ta thành tựu thượng thần, do thần khai sáng thịnh thế, tạo phúc cho con cháu muôn đời, cái này gọi là tuẫn đạo.

Diệp Bồ Đề mỉm cười nói ra lời này một cách nhẹ tênh.

Sau khi nói xong thì Diệp Bồ Đề cũng đứng ở trước mặt Lý Thiên Mệnh, xòe tay ra:

- Đến lượt ta hỏi ngươi, ai nói cho ngươi ta là ăn tim người?

Lý Thiên Mệnh âm u lạnh lẽo nói:

- Tự nhiên là trời báo cho, tiện thể dặn dò ta cướp lấy mạng đê tiện của ngươi, thay trời hành đạo.

Diệp Bồ Đề buồn cười nói:

- Thôi đừng, ngươi dù gì cũng là một nhân vật, đừng hô khẩu hiệu ngu đần như vậy. Ngươi rình rập ta, nói mục đích của ngươi là ghen ghét ta nghe còn dễ chịu hơn. Khuyên người hướng thiện là trời tru đất diệt, biết không?

Lý Thiên Mệnh mặt không cảm xúc nói:

- Ai nói ta khuyên ngươi hướng thiện? Mục đích ta vào đây chỉ có hai cái, thứ nhất là lấy mười vạn Kiếp Khí, thứ hai là làm chết ngươi.

Diệp Bồ Đề hỏi:

- Giết ta rồi ngươi có cảm giác thành tựu tạo phúc chúng sinh à?

- Không có, nhưng ta sẽ trở nên càng mạnh!

Diệp Bồ Đề nói:

- Thế thì việc ngươi làm cũng xem như tà ma ngoại đạo.

- Ngươi nói đúng, ngươi ăn tim người, còn ta thì ăn ngươi, ta ma cao một trượng hơn ngươi!

Điều nên hỏi đã hỏi xong, Lý Thiên Mệnh không còn hứng thú tìm hiểu Diệp Bồ Đề là ai, có thân phận gì.

Trong biển Kiếp Khí này, Lý Thiên Mệnh và bốn thú bản mệnh kề vai chiến đấu.

Bên trong kết giới Tinh Hải Tuyền Qua là một không gian khép kín, ở đây cho Khởi Nguyên Thế Giới Thụ của Tiên Tiên trải rộng toàn trường.

Lam Hoang quỳ rạp trong biển Kiếp Khí, cơ thể của nó đủ cứng rắn, không sợ những Kiếp Khí này.

Một con chim nhỏ, một con mèo mun đứng trên vai Lý Thiên Mệnh, hai tay hắn cầm kiếm, một thanh màu vàng một thanh màu đen, đôi mắt bắn ra tia sáng nóng cháy lạnh lùng nhìn Diệp Bồ Đề.

Lý Thiên Mệnh giống như một kẻ đói khát theo dõi con mồi.

Lần này, hắn rốt cuộc đồng cảm với cảm giác của Tiên Tiên khi đói.

Cảnh giới của Diệp Bồ Đề bị Thiên Tinh Cảnh kiểm soát một phần, tức là cảnh giới chân thực của y là Sinh Kiếp bát trọng.

Ở tuổi này đạt đến mức độ đó đã bỏ xa bạn cùng lứa tuổi.

- Giết giết giết!

Lý Thiên Mệnh cảm giác thân thể hơi mất kiểm soát.

Diệp Bồ Đề quá mập.

Sói hoang đói khát gặp một miếng thịt mỡ siêu to, nọng mỡ, thì sao nhịn nổi?

So với Diệp Bồ Đề thì đám người Anh bà đầu thừa đuôi thẹo, lạt thếch.

Cả người Lý Thiên Mệnh rạo rực, đôi mắt bắn ra tia sáng cuồng nhiệt.

Diệp Bồ Đề hơi bất ngờ:

- Có lẽ ngươi cho rằng mình ăn chắc ta rồi? Dù ở trong Thiên Tinh Cảnh thì liệu ngươi xứng có tự tin như vậy không?

Diệp Bồ Đề nhanh chóng cảm thấy phiền chán, sự vô lễ của Lý Thiên Mệnh làm y mất hết hứng thú với Đế Tử.

Sau cảm giác phiền chán là tràn ngập giết chóc.

- Ta có thủ đoạn có thể moi tim ra mà không chết, đến lúc đó cho ngươi thưởng thức quan sát ta làm sao thành tựu Bồ Đề Thánh Vương.

Diệp Bồ Đề vừa nói chuyện vừa giơ cao tay.

Một con chim ưng màu bạc bay nhanh đến, đáp xuống mu bàn tay của Diệp Bồ Đề, còn có con khỉ nhỏ màu vàng sáu lỗ tai nhảy nhót trên Kiếp Khí rồi nhảy lên vai y.

Một ưng một khỉ, hình thể đều nhỏ xíu, nhưng chúng nó giống như Meow Meow, có thể biến hình thành thú khổng lồ.

Hai con thú bản mệnh đều có tám trăm đốm sao, cao còn hơn Phương Thanh Ly.

Bình Luận (0)
Comment