Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1165 - Chương 1165 - Hỏi Đại Lục Mênh Mang, Ai Chủ Chìm Nổi

Chương 1165 - Hỏi đại lục mênh mang, ai chủ chìm nổi
Chương 1165 - Hỏi đại lục mênh mang, ai chủ chìm nổi

Trừ Vạn Hung Huyết Giáp, hai tay Diệp Bồ Đề không cầm binh khí, nhưng y đeo bao tay mỏng như cánh ve.

Không nhìn kỹ thì không thấy được trên bao tay này có đến mười bốn sợi kiếp văn.

Số lượng này khá là quý giá, nhiều Tam Nguyên Kiếp Lão đều chưa chắc có được bảo bối như vậy.

Vị trí mu bàn tay thêu một đóa hoa sen tổ hợp từ kiếp văn, một đen một trắng.

Diệp Bồ Đề co tay thành nắm đấm.

- Thôi vậy, cho ngươi xem Bồ Đề Thánh Vương Thể mới hình thành gần đây của ta thích hợp Thiên Tinh Cảnh cỡ nào.

Mắt của Diệp Bồ Đề xa xăm, thân thể như bạch ngọc bắn ra ánh sáng trắng chói lòa rực rỡ.

Diệp Bồ Đề bỗng vọt lên, chỉ trong tích tắc đã đấm về phía Lý Thiên Mệnh.

- Môn quyền pháp này tên là Phổ Độ Chúng Sinh, ngươi cũng là chúng sinh, ta sẽ siêu độ vong hồn của ngươi, khiến ngươi về miền Cực Lạc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, từ ảo diệu của quyền thế này có thể nhìn ra đây là chiến quyết Sinh Tử Tam Nguyên.

Đây là chiến quyết Sinh Tử cấp bậc cao nhất.

Đệ nhất quyền, Thánh Cương Từ Bi!

Tên là từ bi nhưng thật ra là cú đấm giết chóc.

Đây không chỉ là một đấm mà là trọn bộ liên tiếp.

Mỗi một đấm đều đánh ra quyền ấn giống như hoa sen, chấn động ập đến.

Lý Thiên Mệnh dùng Lục Đạo Sinh Tử Kiếm Quyết đỡ.

Khó chịu là mũi kiếm đâm vào nắm đấm giống như đâm trúng bông gòn, không thể phá vỡ bao tay kia.

Ngược lại lực lượng thân thể khủng bố của đối phương mang đến chấn động cuồng bạo hoàn toàn áp chế Trạm Tinh Cổ Thần Thể của Lý Thiên Mệnh, hắn bị đánh suýt vuột Đông Hoàng Kiếm khỏi tay.

May mắn bàn tay cầm kiếm của Lý Thiên Mệnh là cánh tay hắc ám nên cánh tay không bị xé rách.

Nhưng lực lượng vẫn chấn động đến nội tạng, khiến Lý Thiên Mệnh phun ra một búng máu.

- Mạnh thật, ngươi ăn nhiều tim người không uổng phí.

Đôi mắt Lý Thiên Mệnh đỏ máu, bị thương một lần khiến thế giới của hắn nhuộm màu máu.

Kiếp Khí bay đầy xung quanh đều bị hắn bỏ qua.

Diệp Bồ Đề cười khẽ:

- Thương sinh hiến tim tạo phúc cho ta, nếu ta không tu luyện thành công thì chẳng phải là có thẹn với dân chúng đã chết?

Ngay lúc này, Huỳnh Hỏa thi triển Thần Hình Câu Diệt Kiếm đâm hướng sau gáy Diệp Bồ Đề.

Diệp Bồ Đề xoay người đấm bay Huỳnh Hỏa.

Cú đấm này khiến Huỳnh Hỏa đụng vỡ nhiều Kiếp Khí, Luyện Ngục Thuẫn Giáp trực tiếp vỡ nát.

- Ôi mợ, người này là quái vật à?

Huỳnh Hỏa hoang mang, nó đang trong trạng thái Đế Tinh Thiểm Diệu vậy mà đánh không lại đối phương.

Sau khi đánh bay Huỳnh Hỏa thì Diệp Bồ Đề càng thêm thoải mái.

Y bẻ cổ, hai tay nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc, bước hướng Lý Thiên Mệnh.

- Không chơi nữa, ngươi là đứa nhóc chơi không nổi, chán chết, tiễn ngươi lên đường vậy.

Đệ nhị quyền: Tâm Như Minh Kính!

Chiêu này càng huyền diệu.

Tuy rằng không bằng Lục Đạo Sinh Tử Kiếm Quyết, mấu chốt là Bồ Đề Thánh Vương Thể rất mạnh, lần thứ hai khiến Diệp Bồ Đề áp chế Lý Thiên Mệnh.

Loại áp chế này khiến Huỳnh Hỏa rất khó tạo thành tổn thương mang tính thực chất cho Diệp Bồ Đề.

Dù sao y còn mặc Vạn Hung Huyết Giáp, chặn lại phần lớn Luyện Ngục Hỏa thiêu đốt.

Một đấm Tâm Như Minh Kính, Diệp Bồ Đề yên lặng, Lý Thiên Mệnh thì thật lâu không thể bình tĩnh.

Sát nghiệt, chúng sinh, hung hồn, ác mộng, thẩm phán, các từ ngữ lướt nhanh trong đầu của hắn.

Lý Thiên Mệnh từng vô số lần dùng kẻ tội nghiệt để mài giũa Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận, nhưng không thành công lần nào.

Đường kiếm đó thật sự quá phức tạp!

Muốn nói mài giũa, quen thuộc thì Lý Thiên Mệnh đã dung hợp, quán thông tất cả chi tiết. Nhưng để sáng tạo ra kiếm trận lớn như vậy, thường thì chưa thi triển thành hình đã tan vỡ.

Nhưng bây giờ thì Lý Thiên Mệnh lần đầu tiên bị áp chế, sát khí trong lòng như muốn nổ tung kích thích hắn tuôn ra nhiều ý tưởng.

- Kiếm không thành hình có lẽ là do tâm chưa đến.

- Cái gì là tâm? Có lẽ là khát vọng của con người, khát vọng sinh tồn, khát vọng thủ hộ, khát vọng yêu người!

- Nhưng mà hiện tại, ta khát vọng giết hắn!

Khát vọng này khủng bố còn hơn đói khát.

Điều này khiến Lý Thiên Mệnh hoàn toàn quên chính mình bị áp chế.

Trải qua một đợt suy sụp, hứng chịu uy lực của Bồ Đề Thánh Vương Thể trong Thiên Tinh Cảnh, Lý Thiên Mệnh ngược lại mở ra một khoảng trời mới, khiến lửa giận trong lòng hắn lan tràn thành sát khí ngút trời.

Trong lồng ngực có núi lửa phun trào, đôi tay cầm kiếm đang run.

- Lần này, ta nhất định phải thành công!

Lý Thiên Mệnh nhắm mắt lại, không nhìn mọi thứ.

Nhưng nếu mở mắt ra sẽ thấy Diệp Bồ Đề nhe răng cười.

Trăm vạn oan hồn bám trên người Diệp Bồ Đề đang gầm rống, khóc thét với hắn.

- Giết hắn, giết hắn!

- Lý Thiên Mệnh, chúng ta muốn ngươi giết hắn!

- Báo thù cho ta, báo thù cho ta!

Bọn họ đã chết, nhưng oán hận của họ thì tồn tại vĩnh viễn.

Đó không chỉ là tiếng gọi của người chết, càng là âm thanh của thiên địa vạn vật, pháp tắc của thế giới.

- Cường giả vô nhân đạo, tội đáng muôn chết!!!

Suy nghĩ nhiều làm gì?

Đây là pháp tắc thiên địa ra lệnh cho hắn.

Đây là người chết không có tim đang khẩn cầu hắn!

Đây không phải là giết người, đây mới là siêu độ vong hồn thật sự.

Phải bình ổn oán niệm, chặt đứt bi kịch mới công đức vô lượng thật sự.

Lý Thiên Mệnh sớm biết lực lượng pháp tắc, nhân quả luân hồi trên thế giới này đều có tồn tại vượt qua tất cả.

Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ngoài trời có trời, ngoài người có người!

Khoảnh khắc này, trong vô hình, trăm vạn oan hồn lôi kéo kêu gọi hắn bước lên con đường đi thông Thiên Đạo.

Không dựa vào chính mình, chỉ dựa vào tâm nguyện của trăm vạn người này có thể khiến hắn bay vọt lên trời.

Lý Thiên Mệnh biết rằng . . .

Không phải hắn muốn giết Diệp Bồ Đề, mà là pháp tắc thế giới không cho phép phàm nhân làm loạn!

Lý Thiên Mệnh bị một luồng sức mạnh đẩy lên.

Giây phút này, hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý.

Nếu trên thế giới này thật sự tồn tại thần linh nắm trong tay tất cả, vậy hắn sẽ không nhìn thấy thượng thần mà là pháp tắc chí cao của thiên địa.

Hiện giờ, bản thân hắn cơ hồ diễn biến thành hóa thân của pháp tắc này.

Được trăm vạn người nâng lên, trong khoảnh khắc đó hắn thoáng như thần linh thật sự.

Lý Thiên Mệnh không biết đây là sức mạnh của Hỗn Độn Thần Đế hay là của Thiên Đạo.

Lý Thiên Mệnh chỉ biết rằng cả đời cũng hiếm khi vào trạng thái như vậy.

Trời ban thần linh!

Vang một tiếng ù, trong óc của hắn biến đổi động trời.

Tất cả huyền ảo về Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận như rẽ mây thấy trăng, thoáng chốc sáng suốt.

- Cửu Thiên Hung Hồn hãy nghe triệu hoán của ta, dùng kiếm dẫn thiên uy huy hoàng!

Nhân Hoàng Long Giáp gắn lên người.

Giây phút này, tóc dài không gió mà bay, vô số Kiếp Khí bay bổng.

Trong đó, có trên vạn trường kiếm xuất hiện ở sau lưng Lý Thiên Mệnh, điều khiển trên vạn trường kiếm không phải sức mạnh của chính hắn.

Vạn kiếm hội tụ!

Lý Thiên Mệnh dùng Đông Hoàng Kiếm dẫn hung quang bắn ra.

Thần uy của đao phủ vọt lên tầng mây.

Bình Luận (0)
Comment