Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1166 - Chương 1166 - Hỏi Đại Lục Mênh Mang, Ai Chủ Chìm Nổi (Tt)

Chương 1166 - Hỏi đại lục mênh mang, ai chủ chìm nổi (tt)
Chương 1166 - Hỏi đại lục mênh mang, ai chủ chìm nổi (tt)

Cái gọi là súc sinh đạo chính là sinh linh vạn vật trừ con người ra sống trong trong muôn vàn thế giới này, chúng nó mới chiếm số nhiều trong sinh mệnh!

Một kiếm chém ra, chín loại Chúc Long, Đằng Xà, Thao Thiết, Quỷ Xa, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Toan Nghê, Thiên Cẩu, Tranh, chín loài thú hung thần gầm rống xông đến.

Chúng nó ngưng tụ từ kiếm khí, là sức mạnh ý chí!

Cửu Thiên Hung Hồn này gầm rống rung trời, ầm ầm giáng xuống, trấn giữ chín hướng cửu cung, xếp vào cung Càn, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, Trung.

Trung tâm toàn bộ kết giới là cửu cung này.

Đám người Long Ý Trần ở bên ngoài có thể trông thấy khí hung thần của Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm đã bao phủ trung tâm vòng xoáy.

Lục Nhĩ Thiên Cương Thần Viên và Vạn Kiếm Địa Sát Ma Ưng đều bị hung hồn trấn áp.

Mỗi một hung hồn đều là kiếm ý vô tận.

- Lục đạo sinh tử, lấy kiếm làm trận, trấn thủ chư thiên!

Trong tiếng gầm cuồng bạo, Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận bỗng nhiên bùng nổ.

Kiếm thứ nhất của Lý Thiên Mệnh chém ra bốn hung hồn.

Trong kiếm trận, kiếm ý bạo loạn giết hướng Diệp Bồ Đề.

Kiếm thứ hai chính là Tử Chi Kiếm, ẩn chứa năm hung hồn.

Song kiếm một trước một sau, toàn bộ kiếm trận cùng đè lên người của Diệp Bồ Đề.

Diệp Bồ Đề ngây ra.

Chỉ là một kẻ sắp bị đập tơi tả, vì sao bỗng nhiên như được thần giúp, bộc phát ra uy lực cỡ này?

Suốt đời Diệp Bồ Đề cũng không hiểu nổi.

Thậm chí toàn bộ Viêm Hoàng đại lục sẽ không có ai hiểu rằng cái gọi là nhân quả Thiên Đạo thật sự tồn tại.

Bởi vì có nhân quả, mới có công đức!

- Nhàm chán.

Có lẽ Diệp Bồ Đề cho rằng đường kiếm thanh thế to lớn này của Lý Thiên Mệnh vẫn giống như trước kia, sẽ bị y nghiền nát.

Diệp Bồ Đề hưng phấn:

- Lý Thiên Mệnh, cho ngươi nếm cú đấm cuối cùng, hạ màn vở kịch hài này.

Đệ tam quyền của y, Cực Lạc Thịnh Thế!

Diệp Bồ Đề tung cú đấm, quyền ấn lớp lớp.

Diệp Bồ Đề khuỵu chân đứng tấn, bất động như núi, nguy nga tựa thiên địa.

Mỗi cú đấm của Diệp Bồ Đề đều có quyền ý rất cao, với Bồ Đề Thánh Vương Thể siêu mạnh chống đỡ, thoạt nhìn cú đấm này đã hình thành ý chí đỉnh cao, giống như sáng tạo một thế giới chân thực.

- Diệt!

Diệp Bồ Đề nhẹ nhàng phun ra một chữ, đánh ra một đấm cuối cùng đã ẩn chứa hết thảy.

Nhìn như yên tĩnh nhưng đấm vỡ trời!

Trước mặt Diệp Bồ Đề là Lý Thiên Mệnh tóc trắng bay rối, mắt phun lửa, tia nhìn nóng cháy xuyên thấu đôi mắt của y.

- Chết!!!

Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận hội tụ thành một thể, một kiếm đâm xuyên.

Ầm!

Khoảnh khắc đó, ức vạn loài thú lao nhanh!

Đông Hoàng Kiếm màu vàng đâm vào bề mặt nắm tay của Diệp Bồ Đề.

Xoẹt!

Bao tay rách.

Kiếm đâm vào ngón tay, xuyên qua cánh tay, một đường xoáy nát bàn tay của y.

Không cách nào, cánh tay của Diệp Bồ Đề đã giấu trong Vạn Hung Huyết Giáp.

Diệp Bồ Đề sững sờ bần thần nhìn bàn tay này.

Nhưng vẫn chưa xong!

Đường kiếm thứ hai của Lý Thiên Mệnh càng dữ càng mạnh hơn, trong khoảnh khắc bùng nổ này đâm về phía miệng của Diệp Bồ Đề.

Vạn Hung Huyết Giáp vươn lên chặn lại đường kiếm này.

Keng!

Nhất Sinh Kinh Thiên đâm nát Vạn Hung Huyết Giáp.

Kiếp Khí hàng đầu tồn tại hơn mười vạn năm vào giây phút này tan thành mây khói.

Toàn thân Diệp Bồ Đề phun máu, bị chấn bay ra ngoài!

Diệp Bồ Đề nhíu chặt chân mày:

- Vạn Hung Huyết Giáp?

Tại sao thực lực của một người có thể biến hóa lớn như vậy?

Lý Thiên Mệnh vào lúc này giống như chân thần buông xuống, khiến Diệp Bồ Đề lần đầu tiên cảm thụ được sợ hãi.

Nhưng đây là lần cuối.

Khi Lý Thiên Mệnh chém ra hai kiếm thì Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận chưa kết thúc.

Nó cuốn lấy trên vạn Kiếp Khí trường kiếm xé gió bay tới.

Khoảnh khắc Diệp Bồ Đề bay ra thì vạn kiếm nối liền thành một chuỗi.

Oong!

Thanh Kiếp Khí trường kiếm thứ nhất đâm ngay tim của Diệp Bồ Đề.

Ầm!

Trường kiếm vỡ vụn, Diệp Bồ Đề vẫn lành lặn.

Diệp Bồ Đề không cười nổi, bởi vì kiếm thứ hai, thứ ba . . . một trăm, một nghìn kiếm điên cuồng đâm xuyên.

Đây không chỉ là lực lượng của Lý Thiên Mệnh, còn có oan hồn trên người Diệp Bồ Đề đang hút Kiếp Khí trường kiếm.

Đó là oán hận cuối cùng của bọn họ, vào giây phút này họ tự báo thù.

Phập!

Bồ Đề Thánh Vương Thể rốt cuộc bị phá.

Diệp Bồ Đề hét thảm, giơ tay ngăn lại nhưng bị xuyên thủng bàn tay.

Phập phập phập!

Mũi kiếm đâm vào trái tim.

Kiếm thứ một nghìn xuyên thấu trái tim.

- A!!!

Diệp Bồ Đề hét lớn một tiếng, bị hất bay lên trời.

Phập phập phập!

Cơ thể của y bị xuyên thủng.

- Lý Thiên . . .

Phút cuối, y nhìn thoáng qua Lý Thiên Mệnh.

Trong con mắt trắng nhợt kia rốt cuộc xuất hiện sợ hãi, nhưng Diệp Bồ Đề không thể nào thốt ra chữ Mệnh cuối cùng nữa.

Bởi vì . . .

Y đã bị vạn kiếm xuyên tim.

Diệp Bồ Đề đã chết.

Phập phập phập!

Kiếp Khí trường kiếm phát ra tiếng rít cắt thân thể Diệp Bồ Đề nát vụn như hạt li ti, rơi rào rào xuống mỗi thanh Kiếp Khí.

- Tội nghiệt đã chết, công đức vô lượng!!!

Lý Thiên Mệnh gầm lên một tiếng, ghép Đông Hoàng Kiếm lại với nhau, Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận lần thứ hai buông xuống.

Chín loại thú hồn hung hãn áp chư thiên!

Vô tận lực lượng công đức hội tụ lại, khiến Thiên Ý của hắn lớn nhanh vùn vụt.

Thế như chẻ tre, không thể ngăn cản!

Lực lượng cuồng bạo đó còn sót lại trong thân thể.

Lý Thiên Mệnh chĩa kiếm lên trời, vô số cơn lốc kiếm khí cuốn sạch chiến trường, đâm vào người hai con thú bản mệnh của Diệp Bồ Đề.

- Giết chúng nó!!!

Đám Huỳnh Hỏa bị ức chế đã lâu, cộng thêm Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận của Lý Thiên Mệnh bùng nổ, nháy mắt lật ngược tình thế.

Cửu Thiên Hung Hồn cắn xé khiến hai con thú khổng lồ này cơ hồ cùng lúc xé rách thành mảnh nhỏ.

Nát như tương tàu thế này thì Vạn Kiếm Địa Sát Ma Ưng cũng phải chết.

Lý Thiên Mệnh biết sức sát thương của Cửu Thiên Hung Hồn Kiếm Trận lần này vượt qua lẽ thường.

Trong thời gian ngắn hắn không thể nào thi triển ra kiếm chiêu tương tự.

Nhưng mà . . .

Một chiêu cơ hồ tiêu diệt một người hai thú nhóm Diệp Bồ Đề, lực lượng của Thiên Đạo và nhân quả báo ứng khủng bố đến cỡ nào thì Lý Thiên Mệnh đã tự mình thể hội.

Khi một người hai thú này hóa thành mưa máu đầy trời, Lý Thiên Mệnh hưởng thụ tạo hóa công đức lặng lẽ thu vào hết mười vạn Kiếp Khí.

Nhiều người đời này không thể quên hình ảnh kia.

Khi Lý Thiên Mệnh cướp sạch mười vạn Kiếp Khí, đi ra kết giới Tinh Hải Tuyền Qua thì Kiếp Lão còn sống ở bên ngoài vội vã mà thê lương chạy trốn.

Chỉ có Long Ý Trần quỳ ở trước mặt hắn, cơ mặt co giật, toàn thân run rẩy.

Lý Thiên Mệnh dùng Đông Hoàng Kiếm nâng cằm của gã lên:

- Giờ thì ngươi hãy nói cho ta biết, người tương lai chúa tể đại lục chìm nổi là ai?

Bình Luận (0)
Comment