Long Ý Trần cảm thụ được lưỡi kiếm lạnh băng trên cổ họng, toàn tân tê dại.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo từ cổ họng truyền khắp toàn thân, khiến Long Ý Trần không dám nhúc nhích, tử vong cách gã thật gần.
Long Ý Trần hít thở nặng nề, trái cổ lăn lên xuống, nước miếng mắc kẹt trong yết hầu không dám nuốt xuống.
- Ngươi, là ngươi!
Sắc mặt của Long Ý Trần đã trắng bệch, gã chỉ còn một cánh tay, ngón tay bấu chặt đùi, có lẽ làm như vậy mới khiến gã tỉnh táo đôi chút.
Lý Thiên Mệnh cưỡi khẽ hỏi:
- Chẳng phải ngươi nói người đó là Diệp Bồ Đề sao?
Long Ý Trần vì sống sót, bất chấp tôn nghiêm:
- Ta sai rồi, ta có mắt không tròng, sự đáng sợ của ngươi ngoài dự liệu của ta, ta phục ngươi sát đất.
Người chết như đèn tắt, không thể hô hấp, mọi thứ khát vọng đều tan thành mây khói.
Không thể báo thù cho mẫu thân, không thể thực hiện tâm nguyện cả đời, trong lòng chất chứa nhiều điều không cam lòng, sao Long Ý Trần có thể không sợ hãi tử vong được chứ?
Không ai muốn nhận lấy cảm giác ý thức tan biến, giãy giụa lúc chết cả.
- Ha ha!
Lý Thiên Mệnh cười cười, hắn thu về Đông Hoàng Kiếm, nói:
- Đừng tâng bốc ta, ta đùa với ngươi thôi. Đại lục mênh mang này là tồn tại vĩnh hằng, không ai làm chủ được sự chìm nổi của nó, trên thế giới này mặc kệ là ai đều chỉ là một hạt bụi lịch sử, thượng thần cũng chết trong thời gian luân hồi, đừng ai thổi phồng mình quá.
Đã gặp Càn Đế và Diệp Bồ Đề, dùng Thẩm Phán Chi Nhãn nhìn thấy thế giới này, Lý Thiên Mệnh có nhiều cảm ngộ.
- Phàm nhân tâm cao khí ngạo, tự cho rằng có chút trí tuệ là có thể dời núi lấp biển, cho rằng chính mình siêu thoát thế giới, là người khống chế thiên địa. Thật nực cười, thiên địa vạn vật tự có quy tắc vận hành của riêng nó, vạn vật đều nằm trong khuông của Thiên Đạo, mỗi người cần phải ôm lòng kính sợ với tự nhiên, mọi người đều là một hạt bụi, đừng bao giờ đánh giá cao chính mình.
Long Ý Trần hoàn toàn nghe không hiểu Lý Thiên Mệnh ra vẻ cao thâm lảm nhảm gì đó, gã chỉ quan tâm là Lý Thiên Mệnh có khi nào giết chết mình không?
Long Ý Trần cúi đầu, trong lòng giày vò, run rẩy vì khẩn trương.
Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh lướt qua Long Ý Trần, vỗ vai gã, nói:
- Nghĩ tình ngươi đời này làm theo khuôn phép, hôm nay tha cho ngươi một mạng, về sau tự giải quyết cho tốt.
Nghe thấy câu nói này, thân thể căng cứng của Long Ý Trần rốt cuộc thả lỏng ra, cả người xụi lơ trên mặt biển.
Về sau e rằng Long Ý Trần sẽ dùng phương thức mới ngẫm lại cuộc đời mình.
Sau khi rời khỏi hành tinh này, Lý Thiên Mệnh đổi sang nơi yên lặng hơn.
Trong tay của hắn xuất hiện một tấm bản đồ lấp lánh sao.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thứ này hẳn là Tinh Đồ.
Thứ này lấy từ chỗ của Diệp Bồ Đề.
Mười vạn Kiếp Khí là quá nhiều, nhẫn tu di của Lý Thiên Mệnh không chứa được hết, vừa lúc ngón tay của Diệp Bồ Đề đeo nhiều nhẫn tu di nên hắn tiện thể lấy luôn.
Hiện tại, trên người của hắn có hơn vạn Thiên Địa Kiếp Nguyên, mười vạn Kiếp Khí, đều là hàng cao cấp.
- Những kho báu này tuyệt đối có thể khiến sức chiến đấu của toàn bộ Thái Cổ Thần Vực lần thứ hai tăng lên một bậc, khiến quân đội hoàn toàn tinh anh hóa. Đáng tiếc, ta tạm thời không mang ra ngoài được.
Lý Thiên Mệnh không sốt ruột.
Theo thời gian trôi qua, hắn càng ở lâu trong Thiên Tinh Cảnh thì càng mạnh hơn.
- Nếu như mãi không ra được thì ta làm vua ở đây, ai tiến vào là ta giết kẻ đó, ha ha. Nhưng hung đồ cỡ như Diệp Bồ Đề đúng là hiếm có khó tìm. Hắn nói từ nhỏ đã tu luyện Bồ Đề Thánh Vương Thể, vậy chắc là được phụ mẫu sắp xếp cho.
Đối với người này, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể lắc đầu.
Ăn trăm vạn trái tim, thành Thánh Vương Thể?
Người chết như đèn tắt, thân thể dũng mãnh tới đâu cũng phải chuộc lại tội nghiệt.
- Không ngờ có chín lỗ đen sao, còn sót lại hai nơi ta chưa đi. Không biết ta lại đi qua hai ngôi sao này thì sẽ phát sinh cái gì? Nói đến thì, còn lại hai ngôi sao nhất định có đối thủ cấp bậc Quỷ Vương chờ ta mắc câu.
Lý Thiên Mệnh lại nhìn những hành tinh bị đánh dấu, có nhiều hành tinh hắn đã đi cho nên có chút ấn tượng.
- Kiếp Nguyên và Kiếp Khí chắc xuất hiện trong hai ngôi sao này, nhưng chúng không bị đánh dấu. Dường như nhóm Huyết Ý Quỷ Vương luôn đi lòng vòng, chẳng lẽ những ngôi sao đánh dấu có kho báu trên này đều là giả? Hoặc là trong tay Diệp Bồ Đề cầm Tinh Đồ giả?
Lý Thiên Mệnh thầm thắc mắc.
- Thôi kệ, tu hành trước đã.
Lý Thiên Mệnh lẻn vào một hành tinh lôi đình, đi tới vị trí chính giữa.
- Ngôi sao này không có người của Cửu Cung Quỷ Tông, chứng minh bởi vì ta ám sát khiến bọn họ tạm dừng sưu tầm kho báu.
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Biết khó chịu rồi sao? Kế tiếp sẽ còn khiến các ngươi khó chịu hơn nữa. Huyết Ý Quỷ Vương, lo mà hưởng thụ đi.
Nói thật, người như Diệp Bồ Đề là kho báu khổng lồ đối với Lý Thiên Mệnh, sau khi tru sát gã khiến hắn được rất nhiều tạo hóa, nó giống như là món quà mà pháp tắc thế giới ban tặng, lại giống như quà từ những oan hồn kia.
Diệp Bồ Đề mới bốn mươi tuổi mà đã làm nhiều người chịu khổ, nếu y sống mấy trăm tuổi thì người gặp ác mộng phải chăng lên đến con số hơn một nghìn vạn?
Tất cả đều là công đức, đều tính cho Lý Thiên Mệnh.
Công đức chúng sinh thật ra tương thông.
Từ sau trận chiến này, Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh nhận được trưởng thành mạnh mẽ.
Trong nhiều cuộc giết chóc, Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp cướp đoạt nhiều sinh cơ cho hắn, đưa vào trong Sinh Kiếp, khiến hắn có nền móng bài trừ Tử Kiếp, lần thứ hai vào Sinh.
Hắn khổ tu ba ngày.
- Sinh Kiếp ngũ trọng!
Lần thứ hai từ chết sang sống, phá Tử Kiếp, thành tựu Sinh Chi Kiếp Hoàn.
Thân thể của Lý Thiên Mệnh lại phản lão hoàn đồng, càng trẻ tuổi mịn màng, con gái nhìn làn da này cũng phải ghen tỵ.
Đương nhiên, Lý Thiên Mệnh cũng sẽ không bởi vậy mà trông ẻo lả, khí chất của hắn toát ra vẻ túc sát mà lạnh lẽo, khi không nói chuyện thì lạnh lùng như pháp tắc, chỉ khi nói giỡn cười to mới giống một chàng trai ấm áp.
- Sinh Kiếp đệ ngũ trọng, lực lượng đổi thành sức mạnh Sinh Kiếp, nhưng ta không bị Thiên Tinh Cảnh phong cấm, tức là phong cấm của Thiên Tinh Cảnh lấy cảnh giới làm tiêu chuẩn phán đoán. Kết giới cũng chỉ là kết giới, chỉ có thể vận chuyển theo pháp tắc, không phân biệt ra cảnh giới của ta thấp nhưng thực lực thì mạnh.
- Chờ khi ta đến Tử Kiếp thất trọng thì cường giả toàn thiên hạ tiến vào phỏng chừng đều không đánh lại ta. Đương nhiên, nơi này dù sao không có quá nhiều Diệp Bồ Đề, người như y tốt nhất là có ít thôi, ta không thể vì làm đao phủ, kiếm cơm bằng nghề này mà hy vọng có càng nhiều người phạm tội, như vậy là lẫn lộn đầu đuôi.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy, tru sát tội nghiệt, giành được công đức là chuyện quá mức nguy hiểm, hắn nhất định phải bảo vệ cái tâm, đó là căn bản của mọi thứ.
Sau khi thành công đột phá, Lý Thiên Mệnh rời khỏi hành tinh lôi đình này.
Hiện tại trong Thiên Tinh Cảnh e rằng không có vài người ngăn cản được hắn.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ trở thành ác mộng thật sự của các ngươi!