Bùm bùm bùm!
Trên hành tinh, một đám Ngự Thú Sư và thú bản mệnh bị Lý Thiên Mệnh phế bỏ Thánh Cung rớt xuống dưới, làm nhấc lên sóng lớn.
Nếu là kẻ mang tội nghiệt nặng thì đã bị Lý Thiên Mệnh chém chết ngay tại chỗ, đại khái có hai trăm người bị giết.
- So với Diệp Bồ Đề thì cái đám này chỉ là cá con, mang đến công đức cho ta quá ít. Xem ra trưởng thành dựa vào công đức chung quy là kế tạm thời, con đường tương lai ta còn cần lắng đọng, tăng tiến bản thân. Dù sao trên Viêm Hoàng đại lục chắc không có bao nhiêu con cá to hơn Diệp Bồ Đề.
Về làm ác đôi khi không ngang bằng thực lực, đám Quỷ Vương tạo nghiệt chưa chắc nhiều bằng Diệp Bồ Đề.
Bởi vậy Lý Thiên Mệnh chưa bao giờ cho rằng dựa vào chúng sinh và công đức của Hỗn Độn Thần Đế có thể giúp hắn đi cả đời.
Vững bước tiến lên mới là con đường đúng đắn đệ nhất vạn cổ!
Trong cuộc chém giết mãnh liệt kéo dài nửa canh giờ, có ít nhất hơn bốn trăm Kiếp Lão bị Lý Thiên Mệnh phế bỏ ngay tại chỗ.
Bốn con thú bản mệnh của hắn cũng giết không ít.
Chúng nó kiềm chế không lạm sát, phần lớn đối thủ bị thương nặng trong lúc tự tàn sát, sau đó bị Lý Thiên Mệnh thừa cơ hội đâm thủng Thánh Cung.
Sau khi chiến đấu hoàn toàn kết thúc, hai nghìn Kiếp Lão đi ngang qua đây chỉ còn gần năm trăm người chạy thoát, hơn ba trăm người chết trận.
Còn lại hơn một nghìn người đều bị Lý Thiên Mệnh phế bỏ, bọn họ còn đang vật lộn với nhau trên mặt biển.
Dù có người tỉnh táo, trông thấy thảm trạng như vậy cũng sợ vỡ mật.
Quá thảm liệt!
Người không biết sẽ tưởng rằng bọn họ bị mấy nghìn người chặn giết nên mới bị đánh thành như vậy.
Nếu truyền ra ngoài, e rằng căn bản không có người tin tưởng đây là một mình Lý Thiên Mệnh làm!
Một số người tỉnh táo khi nhìn thiếu niên tóc trắng toàn thân đẫm máu đứng trên Khởi Nguyên Thế Giới Thụ thì môi họ run run, ngón tay run bần bật, hoàn toàn nói không ra lời.
Mặc kệ Lý Thiên Mệnh nhỏ tuổi cỡ nào thì bây giờ trong lòng bọn họ chỉ còn lại sợ hãi.
- Hắn thật sự là Hiên Viên Đại Đế chuyển kiếp sao?
- Đáng sợ quá, thủ đoạn này . . .
- Chúng ta thua.
- Ta có dự cảm, Cửu Cung Quỷ Tông chúng ta tự cho rằng Thiên Tinh Cảnh là vật trong túi sẽ bị tiểu tử này phá tan tành.
- Bây giờ còn xem như bắt lươn trong rọ không? Đúng hơn chúng ta không biết sống chết, xông đầm rồng hang hổ!
Không trải qua trận chiến lớn khó tin này, không điên cuồng trong Vĩnh Dạ Ma Chú thì căn bản không cách nào thể hội tâm trạng thê thảm của họ lúc này.
Càng câm nín là bọn họ đã bị phế, đang cảm khái thì mấy người chung phe bò lại gần.
Nhóm người đó đã nát Thánh Cung nhưng vẫn cố bóp cổ bọn họ, đánh đấm túi bụi.
- Cho ngươi hại đời thê tử của ta này!
- Ta hại đời thê tử của ngươi bao giờ? Lão Triệu, từ hai mươi năm trước ta đã hết đường ‘cày ruộng’ rồi!
- Cái gì? Ngại quá, nhận sai người!
- . . .!
Chuyện dở khóc dở cười như vậy lại thật sự phát sinh.
Bọn họ còn sống, trong lòng lại tràn ngập bi ai.
- Hết thảy đều xong rồi.
- Kết cục như vậy chẳng bằng chết cho rồi.
- Các vị, ta trước đi một bước, các ngươi tự chơi đi.
Có người trực tiếp tự sát.
Lý Thiên Mệnh không rảnh nhìn bọn họ cuối cùng làm ra lựa chọn thế nào.
Hắn thắng, bấy nhiêu đã đủ.
- Thiếu đi hơn một nghìn năm trăm người bên các ngươi là Thái Cổ Thần Vực sẽ có càng nhiều người sống.
Đây là ý nghĩa của trận chiến liều mạng này.
Bốn con thú bản mệnh quay về không gian bản mệnh, bận rộn dưỡng thương.
Lý Thiên Mệnh xoay người đi, phòng ngừa viện quân của đối phương đến.
Lỡ như mấy vạn người kéo đến là hắn gục thật.
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của đám người.
Không ai dám đuổi theo hắn.
Ánh mắt dõi theo Lý Thiên Mệnh đi khuất chỉ có thống khổ và bi ai, cùng với sợ hãi tột độ.
Lý Thiên Mệnh biết trong Thiên Tinh Cảnh bây giờ rồng cá hỗn tạp, có nhiều tai mắt của bốn tông môn.
Hắn giết Diệp Bồ Đề, cướp mười vạn Kiếp Khí, truyền ra ngoài chắc chắn làm chấn động đại lục.
Thêm chuyện lần này một mình hắn phế bỏ hơn một nghìn năm trăm Kiếp Lão truyền ra thì càng bùng nổ nữa.
- Nhớ kỹ, đến đây chưa phải là kết thúc. Ta phải cho năm Thần Vực nhà ngươi nghe tên của ta đều sẽ hộc máu!
. . .
Lý Thiên Mệnh nằm tĩnh dưỡng trên một hành tinh lửa.
Trong không gian bản mệnh, ánh sáng từ Thái Nhất Tháp đang thấm nhuần hắn và bốn con thú bản mệnh.
Trong đó, Lam Hoang bị thương nặng nhất, nhưng nó da dày thịt béo, không bị tổn thương căn bản, mới khỏe lại một chút nó đã nhảy nhót đòi ra ngoài chơi.
Linh thể của Tiên Tiên đi ra, nằm sấp trên ngực Lý Thiên Mệnh, tội nghiệp nói:
- Ta khó chịu quá.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao khó chịu?
Tiểu công chúa chu môi, hơi thở mong manh nói:
- Lá cây, dây leo của ta bị đánh hỏng rất nhiều, vết thương này chỉ có thể bồi bổ qua cách ăn thịt, tiếc rằng không có thịt. Tiên Tiên đói lắm, sắp đói xỉu rồi.
- Vậy à.
Lý Thiên Mệnh có chút đau đầu.
Vì chứa Kiếp Nguyên nên Lý Thiên Mệnh ném hết thịt đi, giờ Tiên Tiên bị thương, nếu không khỏe lại thì rắc rối.
- Ngươi hãy nghỉ ngơi, đợi ta tìm cách.
Tiểu công chúa dụi mắt, tội nghiệp nói:
- Nhanh lên nhé, nửa lão tử, Tiên Tiên sắp đói xỉu rồi, hic hic.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười nói:
- Đừng kêu nửa lão tử.
Tiên Tiên nín khóc mỉm cười nói:
- Được rồi, Tiểu Lý Tử.
Lý Thiên Mệnh quắc mắt hỏi:
- Đứa nào dạy ngươi?
Tiên Tiên vội nói:
- Kê . . . Ta tự sáng tạo!
- Mợ nó, lại là Kê tặc nhà ngươi!
Lý Thiên Mệnh lôi gà con ra khỏi không gian bản mệnh.
Huỳnh Hỏa nghiêm nghị nói:
- Thật ra ngươi có thể cho muội tử ăn một ít thú bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không được tốt lắm.
Huỳnh Hỏa nói:
- Nếu có thể giết chết chúng nó, để lại xác chết thì sẽ quay về hư vô, cho dù không ăn, sớm muộn gì cũng thối rữa, đều như nhau.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi nói đúng, thế giới không hạn định quy tắc việc này, nhưng ta nói không thể ăn thú bản mệnh là quy tắc do ta tự đặt ra. Đường tu hành phải có lập trường, cần phải trói buộc bản thân.
Gà con ngơ ngác nói:
- Nghe không hiểu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trên người chúng ta có quá nhiều thứ không thể kiểm soát, các ngươi cũng có nhân tố không kiểm soát được, khống chế mọi thứ trong cái khuông sẽ tốt cho mọi người, cho chúng ta.
Huỳnh Hỏa nói:
- Ta hiểu rồi, tại ta thấy muội tử quá đói, hơi đau lòng nó.
Ý của Lý Thiên Mệnh là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ tràn ngập chưa biết.
Không ai biết tương lai sẽ ra sao, vậy nên từ thuở đầu tự đặt ra cái khung và lằn ranh giới hạn cho mình, để khi phiền phức thật sự buông xuống thì không chừng sẽ trốn được một kiếp.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Không sao, con đường tương lai nên đi như thế nào thì cả nhà chúng ta có thể thảo luận với nhau.
Cuộc nói chuyện lần này rất quan trọng, dù sao mọi người đều có ý tưởng của bản thân, Lý Thiên Mệnh sẽ học cách tôn trọng chúng nó, ít nhất phải nói sao cho chúng nó phục.
Phải biết rằng, chúng nó đều không phải là công cụ, chúng nó là huynh đệ tỷ muội có máu có thịt.
Lý Thiên Mệnh từng thấy hình ảnh trong mơ của Khởi Nguyên Thế Giới Thụ, trong lòng có điều lo lắng, Huỳnh Hỏa có thể thấu hiểu hắn.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Còn về Tiên Tiên thì ta sẽ nghĩ biện pháp, yên tâm đi!