Một góc khác trong Thiên Tinh Cảnh.
Quỷ Vương thứ chín Thanh Minh Quỷ Vương sau khi chia tay với Huyết Ý Quỷ Vương lại sắp xếp mấy nhóm người hội tụ bên phía Huyết Ý Quỷ Vương.
Làm xong xuôi Thanh Minh Quỷ Vương mới một mình đi hành tinh khác.
Lỗ đen sao bên này chỉ có một Long Thương Nguyên, Thanh Minh Quỷ Vương tự nhiên cần trước tiên lại đây trấn giữ.
Dựa theo sắp xếp của bọn họ thì không lâu sau, Phù Du sẽ mang theo mấy người đi hướng bên này.
Vậy là người đóng giữ ở hai lỗ đen sao gần đồng đều.
Thanh Minh Quỷ Vương lấy Tinh Đồ ra, nhìn thoáng qua:
- Vắt ngang qua toàn bộ Thiên Tinh Cảnh, hai lỗ đen sao này cách nhau xa thật, nhưng phỏng chừng qua thêm nửa tiếng là đến. Bà nội nó, nếu không phải bị áp chế nhiều tầng cảnh giới thì Sinh Kiếp thập nhất trọng ta đây chỉ chớp mắt là vượt qua khoảng cách này rồi!
Kết giới phong cấm như vậy khiến Thanh Minh Quỷ Vương có chút bực tức.
Thanh Minh Quỷ Vương cảm giác tốc độ tiến lên của mình như rùa bò.
- Tử Kiếp thất trọng, đó là cảnh giới hai trăm năm trước của ta.
Hiện giờ Thanh Minh Quỷ Vương hơn ba trăm tuổi, xem như lớn tuổi nhất trong tất cả Quỷ Vương.
Thanh Minh Quỷ Vương có kinh nghiệm sâu nhất nhưng thực lực yếu nhất.
Nhiều hậu bối đến sau mà vượt lên trước, thí dụ như Huyết Ý Tử Tiêu.
Thanh Minh Quỷ Vương vừa cân nhắc Tinh Đồ vừa tiến lên, gã bỗng dừng bước chân, bởi vì cảm giác được có người đuổi theo phía sau mình.
Thanh Minh Quỷ Vương vụt ngoái đầu.
Một thiếu niên áo trắng, tuổi còn không lớn bằng số lẻ của gã, nhưng hắn mỉm cười đứng ở trước mặt gã, hỏi:
- Ê, lão già, nghe nói thú bản mệnh của ngươi là hệ mẫu hoàng khủng bố, có thể đẻ nhiều con đúng không?
Thanh Minh Quỷ Vương không kiềm được dụi mắt.
Không nhầm được, người đến là Lý Thiên Mệnh mà gã nằm mơ cũng muốn gặp.
Gã còn chuẩn bị thiết lập thiên la địa võng đi bắt giữ hắn!
Nhưng Lý Thiên Mệnh cứ như thế chẳng chút báo trước xuất hiện ở trước mắt gã?
Thiếu niên tóc trắng hỏi:
- Đừng ngây người, đang hỏi ngươi đấy, đưa thú bản mệnh của ngươi ra xem nào, muội tử nhà ta đói rồi. Ta nghĩ không thể ăn thú bản mệnh có trí tuệ, nhưng tử thể của thú bản mệnh hệ mẫu hoàng đều là sinh mệnh không có não, dù sao Ngự Thú Sư hệ mẫu hoàng các ngươi sinh giỏi lắm, ăn mấy trăm tấn chắc không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?
Thanh Minh Quỷ Vương chỉ vào mình:
- Ngươi đang nói chuyện với ta?
Nửa khuôn mặt của Thanh Minh Quỷ Vương đầy cục u màu xanh, giống như con ếch.
Thiếu niên tóc trắng cười khẩy nói:
- Đúng rồi, đang nói với ngươi đấy, Thanh Minh Quỷ Vương. Mà ngươi kém thật, dù gì cũng hơn ba trăm tuổi nhưng tạo nghiệ còn chưa bằng một phần mười của Diệp Bồ Đề, ta vốn đinh ninh ngươi là con cá lớn chứ, thất vọng quá.
- Ta xem như mở mắt, Lý Thiên Mệnh.
Thanh Minh Quỷ Vương cười lắc đầu, cảm giác cuộc gặp gỡ này quá kỳ diệu, buồn cười hỏi:
- Nói thẳng đi hài tử, có phải Độc Cô Tẫn ở gần đây không?
- Không, mà thôi, ta không che giấu, ta ngả bài.
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Khẩu vị của ta lớn, muốn làm thịt Quỷ Vương.
Nghe xong câu nói này thì mắt hí của Thanh Minh Quỷ Vương mở to ra.
Ánh mắt của Thanh Minh Quỷ Vương rất bình tĩnh, nhưng sát khí hung hăng đã dâng lên từ đáy mắt, bay ra bao phủ Lý Thiên Mệnh.
Thanh Minh Quỷ Vương không đáp lại Lý Thiên Mệnh, quét mắt bốn phía.
Bên này khá trống trải, hành tinh ở gần đây nhất cũng cách rất xa, tức là Độc Cô Tẫn không thể nào núp ở gần đó.
- Dù Độc Cô Tẫn xuất hiện vào thời khắc ta làm thịt thằng súc vật này thì ta vẫn còn thời gian rời đi.
Hiện giờ Thanh Minh Quỷ Vương còn chưa biết chuyện Lý Thiên Mệnh phế bỏ một nghìn năm trăm Kiếp Lão.
Sóng nước màu xanh đậm sóng sánh trong mắt Thanh Minh Quỷ Vương, ánh mắt kia giống như nhìn thấu Lý Thiên Mệnh.
Trên thực tế thì Thanh Minh Quỷ Vương vẫn luôn là một người cẩn thận, gã không thích đánh cuộc chiến không nắm chắc. Tuy lần này tình huống kỳ dị, nhưng Thanh Minh Quỷ Vương phán đoán nhiều lần, quyết định ra tay.
Nếu không thì gã đường đường Quỷ Vương mà bị một tiểu bối đưa lên cửa tự tìm chết dọa chạy thì quá buồn cười.
- Kết giới phong cấm chết tiệt này khiến nhân vật cỡ như ta muốn làm thịt một tên ranh cũng phải đắn đo, đúng là chết tiệt!
Khi Thanh Minh Quỷ Vương quyết định không chạy, thiếu niên tóc trắng phía đối diện gã nói ra mục đích xong, hắn dứt khoát gọi bốn con thú bản mệnh hiện ra trong ánh sao lấp lánh.
Phượng hoàng rực cháy lửa đỏ thẫm, mèo đen với lôi đình vòng quanh, rồng hai đầu to lớn hung mãnh, và một cái cây to đụng trời mọc ba đóa hoa đen trắng đỏ, chúng nó tụ lại bên cạnh Lý Thiên Mệnh rồi dần tản ra, bao vây Thanh Minh Quỷ Vương.
Thanh Minh Quỷ Vương dở khóc dở cười:
- Một tháng trước, lão phu nằm mơ đều sẽ không nghĩ tới mình bị một tên ranh truy sát!
Thanh Minh Quỷ Vương rất hoang mang, lẽ nào gã không phải là một trong chín Quỷ Vương tối cao như thần linh trong mắt ức vạn chúng sinh Cửu Cung Thần Vực sao?
- Lý Thiên Mệnh, ở trong mắt ta thì ngươi là một đứa trẻ sơ sinh chỉ mới đẻ vài ngày, còn chưa biết đi, đầu óc giống như súc sinh. Ngươi thật sự xác định bây giờ đầu óc của ngươi tỉnh táo sao?
Thanh Minh Quỷ Vương vốn không muốn nói chuyện, nhưng không kiềm được muốn suy nghĩ kỹ hơn, dù sao điều này quá khó hiểu.
Lý Thiên Mệnh khinh miệt nói:
- Già mà không chết là tặc, tuy tuổi của ta nhỏ nhưng giết ngươi dễ như mổ gà.
Thật ra Lý Thiên Mệnh không thích nói sướng mồm, nhưng hắn sợ tên này vì lòng nghi ngờ quá nặng mà bỏ chạy, vì thế cố ý kích động châm chọc mấy câu hòng kích đối thủ nổi khùng lên.
Thanh Minh Quỷ Vương cười khẩy nói:
- Ta đã hiểu, ngươi chưa từng chết.
Lý Thiên Mệnh đã nhìn ra, Thanh Minh Quỷ Vương khùng lên rồi.
- Đúng là chưa, ta sống sung sướng lắm, muốn chết cũng khó ghê, cầu xin ngươi giết ta đi, được không nào lão thất phu?
Trong lúc Lý Thiên Mệnh nói chuyện thì đã lấy ra Đông Hoàng Kiếm.
Trên kiếm lớn phát ra tiếng răng rắc, màu vàng và màu đen tách ra, cuối cùng hình thành hai thanh trường kiếm sắc bén, đều rất bàng bạc bá khí, một kiếm uy nghiêm, một kiếm hung nộ.
Lý Thiên Mệnh một tay nắm ngược Đông Hoàng Kiếm màu đen, chỉ Đông Hoàng Kiếm màu vàng hướng Thanh Minh Quỷ Vương, nói:
- Nghe kỹ đây, hôm nay ta muốn chém đầu chó của ngươi xuống, treo bên ngoài Thái Cực Phong Hồ của ta, khiến băng tuyết đầy trời đóng băng đầu của ngươi, chờ nửa năm sau tuyết tan, đầu chó của ngươi tan băng không chừng thịt còn tươi ngon, vừa lúc cho heo ăn.
Đây là nhục nhã!
- Ha ha.
Thanh Minh Quỷ Vương buồn cười, thoạt nhìn không bị trúng phép khích tướng, nhưng động tác thì không thể lừa được bản thân gã.
Thanh Minh Quỷ Vương nổi giận, ra tay!
Vậy là mục đích của Lý Thiên Mệnh đã đạt được.
Hắn chỉ sợ tên này không đánh mà chạy, nơi này cách lỗ đen sao không xa, nếu truy sát thì mạo hiểm quá lớn.