Tầng dưới cùng trời sao, một đội khoảng ba mươi mấy người tụ tập lại với nhau.
Bọn họ ẩn trong mây mù, giấu rất kỹ.
Kiếp Lão bình thường đi ngang qua cũng khó mà tìm được bọn họ.
Bởi vì đám người này thấp nhất cũng cỡ Tam Nguyên Kiếp Lão.
Bọn họ bí mật hành động, tham dự kế hoạch lần này đều là cao tầng tông môn, người mình đáng giá tín nhiệm nhất.
Trong đó có mười mấy người đến từ Thái Cổ Thần Tông, do Phương Thái Thanh, Kiếm Vô Ý dẫn dắt.
Còn có hai điện chủ của Thần Điện là Hiên Viên Ngu, Hiên Viên Tiêu.
Ngoài ra còn có San Hô Tiên Tử của Tam Tài Tiên Tông Bắc Cung Lâm Lam, tông chủ của Bát Quái Tâm Tông Lâm Quân Thiên, và Tam Nguyên Kiếp Lão mà họ mang đến.
Bọn họ đang thảo luận.
San Hô Tiên Tử nói:
- Đế Tử giết cả Thanh Minh Lão Quỷ, chứng minh hắn có năng lực tự bảo vệ khi ở trong đó, đã không cần chúng ta bận tâm. Nhưng rời đi Thiên Tinh Cảnh thì hắn hoàn toàn không có ưu thế, cần có chúng ta đón hắn mới có khả năng sống đi ra.
Khó mà tưởng tượng, đoàn người mấy ngày trước nghe thấy tin tức này đã sững sờ cỡ nào.
Thanh Minh Quỷ Vương là tồn tại cùng cấp bậc với bọn họ, vậy mà bị một tiểu bối làm thịt.
Lúc ấy Phương Thái Thanh xác nhận với người đưa tin từ mười lần trở lên mới dám tin tưởng đây là tin thật.
- Nghe nói Cửu Cung Thần Vực đã ồn ào, xúc động muốn báo thù cho Thanh Minh Lão Quỷ.
- Ha ha! Lão giả đó cả đời tạo tiếng dữ giờ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thật là trò cười lớn nhất đời.
- Thật sự thành trò cười kinh điển rồi.
Phương Thái Thanh nói:
- Không phải Thanh Minh yếu, mà là Đế Tử quá mức kinh người.
Mọi người cùng nhìn gã.
Hiện giờ toàn Thái Thanh Phương thị tộc đều ra sức, lời đồn bọn họ sẽ làm phản đã tự sụp đổ.
Hơn nữa, dường như Phương Thái Thanh đặc biệt bội phục Đế Tử.
- Trên người của hắn nếu có trọng bảo như vậy, dù thế nào cũng phải bảo vệ hắn.
Ngay sau đó, một Tam Nguyên Kiếp Lão như hồn ma bay tới từ phương hướng Thiên Tinh Cảnh.
Phương Thái Thanh hỏi:
- Như thế nào?
Người kia nói:
- Có tin tức, có hai Quỷ Vương mang theo nhiều người vào Thiên Tinh Cảnh, hiện tại bên ngoài chỉ còn Quỷ Vương thứ bảy và bốn nghìn Kiếp Lão.
- Trình độ của bốn nghìn Kiếp Lão thế nào?
- Cỡ thất, bát trọng, có mười Tam Nguyên Kiếp Lão.
Bát Quái Tâm Tông Lâm Quân Thiên nói:
- Số người không quá nhiều, chúng ta có thể mạo hiểm một phen.
Phương Thái Thanh nói:
- Chủ yếu là Đế Tử ở bên trong khuấy động phong vân, dẫn hai Quỷ Vương và đa số Kiếp Lão vào khiến bên ngoài hơi trống trải.
San Hô Tiên Tử hỏi:
- Nếu bị bọn họ đoán được chúng ta sẽ đến mạo hiểm rước người ra thì làm sao đây?
Phương Thái Thanh nói:
- Chín Quỷ Vương, vị thứ nhất và thứ hai chưa bao giờ ra Quỷ Thần Sơn Mạch. Tử Tiêu Quỷ Vương trấn giữ Quỷ Thần Sơn Mạch, năm người khác ở trong Thiên Tinh Cảnh, còn lại một người ở Ngũ Hành Thần Vực. Ngoài ra tông chủ của bốn tông môn đều ở trong Thiên Tinh Cảnh, chỉ cần Quỷ Vương thứ nhất và thứ hai không tự mình đi ra, đối phương không có nhân vật đỉnh cao nhất. Nếu không đánh nhau, chỉ bảo vệ người rời đi thì chúng ta có phần thắng khá lớn, cộng thêm Đế Tử có rất nhiều thủ đoạn giữ mệnh.
Kiếm Vô Ý mỉm cười nói:
- Có chắc hai vị kia sẽ không tự mình đến đây?
Phương Thái Thanh nói:
- Ai biết được? Nếu là tự mình đến thì chúng ta tự rút thôi, đừng nghĩ quá nhiều.
- Ừm!
Tuy làm vậy là trái với mệnh lệnh của tôn thần, nhưng mọi người đều biết, nếu bọn họ cùng đi, lỡ rơi vào trận địa địch, bọn họ chết cũng không sao, nhưng bốn tông môn cũng tiêu đời.
- Chờ tin đi!
Bọn họ đến gần Thiên Tinh Cảnh nhất, dây thần kinh luôn căng thẳng.
Trong đêm tối.
Một nữ nhân áo xanh đứng sau lưng Phương Thái Thanh, đó là Tam Nguyên Kiếp Lão của Thái Thanh Phương thị, Phương Vũ Tình.
Lúc không ai nhìn thấy, mỹ nhân tuyệt sắc này nắm tay Phương Thái Thanh.
Phương Thái Thanh chỉ lo nhìn phương hướng Thiên Tinh Cảnh:
- Đừng phá.
Phương Vũ Tình hỏi:
- Hành động trong khoảng thời gian này của ngươi hoàn toàn khác với tính toán lúc trước, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?
Phương Thái Thanh liếc qua Phương Vũ Tình, lắc đầu nói:
- Đừng hỏi.
- Ngươi cho ta một lời chắc chắn được không?
Phương Thái Thanh nói:
- Cục diện có biến hóa, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Phương Vũ Tình hỏi:
- Vấn đề là, cứ tiếp tục như vậy liệu có cơ hội cho chúng ta thoát thân không?
Phương Thái Thanh liếc nàng, nói:
- Thế giới này điên cuồng như vậy, ta biết cái quái gì?
- . . .!
. . .
Thiên Tinh Cảnh, lỗ đen sao thứ chín.
Lý Thiên Mệnh thấy bên kia có ít nhất mấy vạn cường giả trưởng bối.
Đoàn người rậm rạp, cơ hồ chặn kín lỗ đen sao.
Bọn họ thậm chí bố trí kết giới bên ngoài lỗ đen sao.
Cường giả phe địch đều tụ tập tại đây, chỉ riêng Quỷ Vương đã có mấy người, Lý Thiên Mệnh căn bản không dám tới gần.
Hắn rời nơi này, đi vào một hành tinh lửa gần đó.
- Lúc đi qua hành tinh thứ tám thì nói là chờ ta ở lỗ đen sao thứ chín, không biết sau khi ta đi vào sẽ phát sinh cái gì?
Lý Thiên Mệnh hơi muốn tìm chết.
Huỳnh Hỏa treo trên đỉnh đầu của hắn, hào hùng nói:
- Kệ nó, lên đi, ta bảo kê cho!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dẹp! Có bảy, tám vạn người, ít nhất có hai ngàn người đủ tư cách bị Thiên Tinh Cảnh phong cấm cảnh giới, còn có một tá Quỷ Vương, một đống tông chủ, ta đi lên cho chết à?
- Ngươi có vầng sáng của nam chính mà, sợ gì, cứ giang hai tay đứng yên, bọn họ tuyệt đối đánh không chết ngươi đâu, cứ lo tạo dáng là được.
- Xéo ngay! Vầng sáng nam chính cái lông gà nhà ngươi!
Lý Thiên Mệnh câm nín.
Xem ra phải ổn định như chó già.
Trong không gian bản mệnh.
Meow Meow đang ngủ chổng vó, mặc cho xung quanh chấn động rung rinh, tiếng gầm rú ầm ầm, thậm chí đất rung núi chuyển, mèo mun vẫn bình tĩnh ngủ say.
Tạo thành động tĩnh trời sập này tự nhiên là con rùa khổng lồ bị nhốt lâu, đang luyện tập chạy ngược chạy xui trong không gian bản mệnh.
Nó chạy qua chạy lại đuổi theo trứng xám, chơi rất là vui vẻ.
Còn về Tiên Tiên, sau trận chiến với Thanh Minh Quỷ Vương thì tiểu công chúa đã no bụng, đang nằm trong không gian bản mệnh tiêu hóa, ngay cả bụng của linh thể cũng tròn vo.
Lý Thiên Mệnh nhìn ba con chiến sủng, hiển nhiên ba con này không có chút chiến ý.
- Thôi, trong thời gian này giết chóc dữ quá, cho chúng nó tạm nghỉ vậy.
Lý Thiên Mệnh thoải mái nằm vào dung nham lửa.
Huỳnh Hỏa ma mị dụ dỗ:
- Sao thế, không đi thật à? Không chừng lại có vô số bảo bối. Không động lòng sao?
Lý Thiên Mệnh trợn trắng mắt nói:
- Nhưng phải có mạng để dùng chứ!
Gà con hất mỏ nói:
- Rác rưởi, nhát như chuột.
- Ngươi ngon thì lên đi.
- Gì? Bỏ đi, mất công bị đám chó già kia làm rối kiểu tóc của lão tử.
Huỳnh Hỏa giơ hai cánh sửa sang lại lông chim, chải đầu mào gà, tỏ vẻ đặc biệt vừa lòng:
- Quá đẹp gà, sau này phải ít soi gương lại, để lỡ không thể kiềm chế yêu chính mình thì toi.
Nói thật, không phải Lý Thiên Mệnh không dám đi mà vì hắn hiểu một đạo lý.
- Hiện tại Thanh Minh Quỷ Vương cũng chết, bọn họ không thu hoạch được gì trong Thiên Tinh Cảnh, chỉ có thể ở đây ôm cây đợi thỏ, không dám sưu tầm kho báu, tính ra thì kẻ nên sốt ruột không phải ta. Cho nên nếu bọn họ muốn chờ ở đây thì ta sẽ chờ cùng họ.
Đây là thể hiện của sự trưởng thành của hắn.
Lúc nên táo bạo thì cuồng, lúc nên nhẫn nhịn thì phải ráng chịu đựng.
So tính kiên nhẫn?
- Ta có báu vật trong tay, có thể tiêu hao với các ngươi đến sông cạn đá mòn, dù sao ta trẻ tuổi.
Trẻ tuổi là vốn liếng.
Lý Thiên Mệnh còn trong thời kỳ bùng nổ tu hành, dù hắn không có Trạm Tinh Cổ Lộ, không có Thiên Ý công đức thì vẫn có thể bế quan tu hành.