Lý Thiên Mệnh ra quyết định:
- Thôi thì cứ tu luyện trên hành tinh lửa này vậy.
Tình cảnh của đối phương rất lúng túng, Thiên Tinh Cảnh quá lớn, muốn tìm được Lý Thiên Mệnh không khác gì mò kim đáy biển, nếu họ tản ra còn dễ bị một đòn đánh tan tác.
Càng đáng sợ là, ngay cả Thanh Minh Quỷ Vương cũng bị giết, bọn họ hoàn toàn không xác định sức chiến đấu hiện tại của Lý Thiên Mệnh đến trình độ nào.
Lý Thiên Mệnh cách lỗ đen sao cuối cùng khá xa, hắn ở trong tối, nếu như đối phương sưu tầm đến hành tinh này thì hắn hoàn toàn có thể rời đi trước.
Cứ như thế, Lý Thiên Mệnh tĩnh tâm, kiềm nén xung động muốn đi lỗ đen sao thứ chín, bắt đầu bế quan.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Lý Thiên Mệnh mặc kệ động tĩnh của lỗ đen sao, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Hắn nghiên cứu thiên văn thần diệu trên Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp.
Hiệu quả tiến bộ tất nhiên không bằng Phồn Tinh, công đức được, dù sao hắn đã là Sinh Kiếp ngũ trọng.
Một tháng qua trong chớp mắt.
Tiến bộ của Lý Thiên Mệnh không lớn, nhưng hắn không sốt ruột.
- Dù ta chậm đến mấy thì vẫn nhanh hơn người cùng cảnh giới, dù là Diệp Bồ Đề ít nhất cũng mất nhiều năm mới có thể phá cảnh giới một trọng.
Lý Thiên Mệnh không chú ý động tĩnh của lỗ đen sao, nhưng hắn biết chắc chắn đối phương sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
- Được rồi!
Lý Thiên Mệnh tiếp tục bình tâm.
Khoảng thời gian này hắn đột phá trưởng thành quá nhanh, hắn cần hết sức chăm chú, bỏ thời gian ra ổn cố sự trưởng thành của mình.
Hai tháng trôi qua.
Lý Thiên Mệnh vẫn không sốt ruột.
Mỗi ngày hắn thăm dò Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp, đào móc ra nhiều thứ kỳ diệu.
Người đã gặp, chuyện từng làm, đôi lúc chúng đều là cảm ngộ trên con đường tu hành.
Thiên Ý Đế Hoàng, con đường này nhìn như phức tạp, thật ra lại rất đơn giản.
- Nói trắng ra là sức mạnh của ý chí, trái tim, nó vô hình nhưng cũng là căn bản của cường giả.
Hắn mỗi ngày khổ tu, luyện kiếm, xem Thiên Tinh Cảnh này là chỗ chuyên môn bế quan.
Người bên ngoài tức điên, phát cuồng cỡ nào cũng không liên quan tới hắn.
Bất giác đã qua ba tháng.
Từ sau khi tu luyện lại, dường như Lý Thiên Mệnh chưa có tiền lệ suốt ba tháng trời không đột phá, nhưng lần này hắn vẫn không sốt ruột, bởi vì ý chí lắng đọng đôi khi giúp hắn đi càng vững bước hơn.
Đến ngày thứ một trăm, cảnh giới của hắn mới chậm rãi bước chân vào Tử Kiếp ngũ trọng.
- Rốt cuộc thành công!
Khi lực lượng Tử Kiếp buông xuống, hắn tinh thần phơi phới, lần này đột phá khiến hắn dường như trưởng thành rất nhiều.
- Ba tháng là siêu chậm với ta, nhưng người khác không sánh bằng. Sinh Tử Kiếp cảnh, con đường thành thần quả nhiên không đơn giản như vậy.
Thiên Tinh Cảnh dù sao là chốn nghèo nàn.
Lý Thiên Mệnh duỗi người trong hành tinh lửa, ngước nhìn phương hướng lỗ đen sao.
- Ta bây giờ có thể làm đến đâu?
Hắn cảm thụ lực lượng Tử Kiếp hùng dũng tràn ngập toàn thân, nhưng không bị Thiên Tinh Cảnh áp chế.
Oong!
Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng tung nắm đấm.
Không gian vặn vẹo, vỡ nát!
Lực lượng của hắn đã vượt qua cực hạn của Thiên Tinh Cảnh.
- Đám chó già kia, ta đến đây!
. . .
Lỗ đen sao thứ chín.
Bầu không khí hiện giờ chỉ có thể miêu tả bằng từ bi ai.
Bọn họ càng lúc càng phát hiện mình như đồ ngốc bị lãng quên tại đây.
Ngày nào Lý Thiên Mệnh chưa xuất hiện thì ngày đó bọn họ không thể đi sưu tầm kho báu.
Tiến độ của Cửu Cung Thần Vực đều mắc kẹt tại đây.
Với thực lực hiện tại của Lý Thiên Mệnh, chỉ cần hắn không chủ động ra mặt, bọn họ đừng mơ tìm được hắn.
Lý Thải Vi rốt cuộc ngồi không yên:
- Ta đi dạo xung quanh.
Trong khoảng thời gian này Lục Đạo Kiếm Ma Phong Thanh Ngục vẫn không trở về, cũng thuộc dạng mất tích.
Huyết Ý Quỷ Vương hỏi móc:
- Ngươi không kiềm được muốn tìm bảo bối chứ gì?
Lý Thải Vi liếc xéo:
- Chứ sao nữa, chẳng lẽ tiếp tục phí thời gian ở đây? Một năm, mười năm?
Câu này chọt trúng chỗ đau của Huyết Ý Quỷ Vương.
Ba tháng nay gã chịu áp lực lớn hơn ai hết, dù hành hạ Dịch Tinh Ẩn cũng không ích gì, Lý Thiên Mệnh căn bản không ở gần đây, thậm chí không biết Dịch Tinh Ẩn đi vào.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Huyết Ý Quỷ Vương, Lý Thải Vi cũng khá kiên cường, dứt khoát rời đi.
Điều này khiến Kiếp Lão của Cửu Cung Quỷ Tông càng thêm khó chịu.
Không khí càng táo bạo, những người này đều đặc biệt bực tức, có người thậm chí muốn đi.
- Nếu không phải hoàn cảnh Thiên Tinh Cảnh đặc biệt thì đã không khiến Lý Thiên Mệnh trở nên khó chơi như vậy.
Nói thật, như vậy đúng là rất lúng túng.
Trong đoàn người, Long Ý Trần lặng lẽ đến bên cạnh Long Thương Nguyên.
Long Ý Trần hỏi:
- Phụ thân, nhi có lời muốn nói riêng với phụ thân.
- Hửm?
Long Thương Nguyên kéo gã qua một bên:
- Nói đi.
Long Ý Trần hỏi:
- Phụ thân có Tinh Đồ không?
Long Thương Nguyên hỏi lại:
- Không có, ngươi hỏi cái này làm gì?
Long Ý Trần trả lời:
- Là vầy, nhi chợt nhớ ra trước đây Diệp Bồ Đề có một biện pháp tìm kho báu dựa vào Tinh Đồ tên là bốn sao nối liền, nếu nhi có Tinh Đồ thì không chừng có thể thử xem.
Long Thương Nguyên lườm gã:
- Cái gì?! Sao ngươi không nói sớm?
Long Ý Trần cúi đầu nói:
- Khoảng thời gian này đều đang chờ Lý Thiên Mệnh đến, nhi quên mất chuyện kho báu. Thái Âm tông chủ chạy đi tìm bảo bối làm nhi nhớ ra.
Long Thương Nguyên rất muốn đánh gã:
- Đồ óc heo!
Long Ý Trần khẩn trương hỏi:
- Phụ thân, nếu phụ thân có thể lấy được Tinh Đồ thì phải chăng chúng ta cũng có thể âm thầm tìm bảo bối?
Long Thương Nguyên thay đổi sắc mặt, vội nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ như vậy!
- Tại sao?
Long Thương Nguyên nghiêm túc nói:
- Chúng ta không phải là Lưỡng Nghi, Lục Đạo, chúng ta không có tư bản làm trái Quỷ Tông.
- À, vậy mình nói cho bọn họ?
- Đương nhiên.
Long Thương Nguyên kéo Long Ý Trần đến trước mặt nhóm Huyết Ý Quỷ Vương, kể lại vụ việc.
Long Ý Trần nói:
- Xin lỗi, ta quên mất việc này, bởi vì lúc ấy Diệp Bồ Đề chỉ thuận miệng nhắc đến.
Huyết Ý Quỷ Vương hỏi:
- Bốn sao nối liền? Là thế nào?
Long Ý Trần nói ra.
- Một đường thẳng, bốn hành tinh, ba dấu hiệu, cái cuối cùng mới có kho báu?
Đám Huyết Ý Quỷ Vương mắt sáng rực.
Nói thật thì nếu có thể trực tiếp khóa chặt vị trí khó báu, không cần đi lần lượt đi tìm, bọn họ sẽ không phải tách ra.
- Thử xem.
Mấy Quỷ Vương, tông chủ tìm trên Tinh Đồ, bản đồ có nhiều ngôi sao nên cũng cần thời gian để tìm ra đường thẳng như vậy.
Một lúc sau.
Long Thương Nguyên giơ tay:
- Các vị thấy đường này thế nào?
- Là một đường thẳng, miễn cưỡng nối bốn ngôi sao, ba cái đã bị đánh dấu, một cái thì không.
Mọi người cùng đổ dồn ánh nhìn vào ngôi sao cuối cùng.
- Đây là một hành tinh lửa, xem vị trí thì cách chỗ chúng ta không xa, một lát là đến.
Mọi người nhìn nhau, mắt sáng lên.
Huyết Ý Quỷ Vương lập tức quyết định:
- Chia làm hai tổ, một tổ ở đây chờ Lý Thiên Mệnh mắc câu, một tổ trực tiếp tìm bảo bối.
Nhiều người như vậy, chia làm hai tổ, mỗi tổ có ba, bốn vạn người rồi, thậm chí chia thành mười tổ cũng dư sức.
Lý Thiên Mệnh chung quy là một người chứ không phải thần.
Bọn họ rất nhanh chia tổ xong.
- Xuất phát!