Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1215 - Chương 1215 - Thần Của Ta, Nàng Đã Đi Đâu?

Chương 1215 - Thần của ta, nàng đã đi đâu?
Chương 1215 - Thần của ta, nàng đã đi đâu?

- Đi!

Long U Nguyệt đứng lên, phất làn váy, đôi mắt màu xanh biển bắn ra tia sáng nóng cháy.

Long U Nguyệt khát vọng Sát Thần Giản lâu lắm rồi.

Nàng mới đi ra cung điện thì biển sâu ở phía sau bỗng bắn luồng sáng đỏ tận trời.

- Sát Thần Giản động!!!

Trong phút chốc, mấy vạn Kiếp Lão thay đổi sắc mặt, mỗi người đều ngơ ngẩn nhìn hướng Hải Thần Điện lại ngó Long U Nguyệt.

- Rốt cuộc là ai cầm lên Sát Thần Giản?!

Toàn bộ Hải Long Cung đều chấn động.

Long U Nguyệt nghệch mặt ra, nàng cắn môi son, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

- Ai có tư cách như vậy? Chưa từng có ai thành công được.

Chính Long U Nguyệt còn không tự tin, chỉ muốn đi thử vận may.

Trước biến cố này, Long U Nguyệt phá tan sóng biển lao đến Hải Thần Điện, mấy vạn Kiếp Lão theo sau.

- Tổ tiên có lệnh, ai có thể dẫn động thì sẽ là tộc vương của Tứ Tượng Hải Long tộc ta!

- Long U Nguyệt chỉ mới thành vương, làm sao bây giờ?

- Vấn đề là rốt cuộc là ai có thể làm được điểm này? Tứ Tượng Thần Vực chúng ta làm gì có nhân vật nào mạnh hơn Long U Nguyệt?

Nếu không phải tiền lệ nữ nhân làm vương quá ít, Long Thương Nguyên chưa chắc có thể cạnh tranh thắng Long U Nguyệt.

Hải Thần Điện không xa, Long U Nguyệt đến trong chớp mắt.

- Bao vây Hải Thần Điện!

Đám Kiếp Lão tản ra, trong đó hơn hai mươi Tam Nguyên Kiếp Lão đi theo Long U Nguyệt vào Hải Thần Điện.

Trong Hải Thần Điện, khắp nơi đều là xác chết.

Mí mắt Long U Nguyệt giật liên tục.

Bùm!

Long bào phần phật, Long U Nguyệt lao vào đại điện.

Trên đại điện, Tứ Tượng Hải Thần cao mười mấy thước đứng ngay chính giữa, trên cao nhìn xuống Long U Nguyệt.

Bên dưới tượng thần, một nam nhân mặc áo rộng màu đỏ đen giao nhau ngồi trên tế đài, trong tay cầm một cây thần giản mùi máu nồng nặc, mỉm cười nhìn Long U Nguyệt.

Con mắt màu máu thứ ba trên trán gã thật bắt mắt, nên Long U Nguyệt vừa nhìn thấy người này thì con ngươi híp lại, bị buộc thụt lùi một bước.

Long U Nguyệt siết chặt hai nắm tay, thân thể mềm mại khẽ run, ngẩn ngơ nhìn:

- Độc Cô Tẫn . . .

Độc Cô Tẫn loay hoay Sát Thần Giản trong tay, mỉm cười hỏi:

- Biết tại sao ta có thể cầm lấy Sát Thần Giản không?

Các Kiếp Lão nhìn cảnh này, đã sớm bị kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ đều muốn biết tại sao!

Trong tổ huấn nói người cầm lấy Sát Thần Giản thì nhất định là vương của bọn họ!

Long U Nguyệt cắn răng nói:

- Ta muốn biết.

Độc Cô Tẫn nói:

- Thứ đồ chơi này vốn là của Huyết Tổ tộc ta, chỉ là truyền vào tay Tứ Tượng Hải Thần các ngươi chứ không phải vật của hắn, hiểu chưa?

Long U Nguyệt nói:

- Tộc của ngươi? Là tộc nào?

- Không quan trọng.

Độc Cô Tẫn nhảy xuống bàn thờ, khoát tay nói:

- Kêu bọn họ ra ngoài, nàng ở lại đây.

- Tông chủ, không được . . .

Cho dù có tổ huấn, nhóm Kiếp Lão không thể nào tin phục một ngoại tộc, cho nên vội vàng nhắc nhở.

Long U Nguyệt ra lệnh:

- Đều ra ngoài.

Mọi người còn đang chần chừ, bị Long U Nguyệt quát lớn mới bất đắc dĩ lui xuống.

Vậy là toàn bộ Hải Thần Điện chỉ còn lại Độc Cô Tẫn và Long U Nguyệt.

Long U Nguyệt cúi đầu, thân hình đẫy đà đường cong vô cùng hấp dẫn.

Độc Cô Tẫn lôi ra một xác chết trong đống thi thể nằm dưới đất, đi tới trước mặt Long U Nguyệt, nói:

- Xác nhận đi, đây có phải là nam nhân của nàng không? Đứng đầu trong Hải Thần Điện, quản việc bái thần, kém xa nàng, hoàn toàn không xứng với nàng.

Long U Nguyệt sắc mặt trắng bệch, nói:

- Ngươi cần gì làm như vậy? Trong lòng ngươi biết rõ ta và hắn chỉ là bị buộc thành hôn, chưa từng làm phu thê.

- Một kẻ không liên quan lại có thể hưởng thụ danh nghĩa làm trượng phu của nàng thì ta vẫn sẽ oán hận hắn.

Độc Cô Tẫn ném xác chết xuống dưới chân, cũng buông Sát Thần Giản ra, đặt hai tay lên vai Long U Nguyệt, ánh mắt nóng cháy nhìn nàng:

- Nguyệt Nhi, bắt đầu từ ngày phụ thân của nàng và Long Thương Nguyên nhẫn tâm bắt chúng ta chia ly thì ta không còn gặp nàng lần nào nữa. Hơn một trăm năm, ai đều cho rằng ta đã quên nàng, nhưng có thể quên được sao? Ta đã từng lập lời thề, một ngày nào đó sẽ đến đây dẫn nàng đi, ngày xưa ta không có thân phận, không có địa vị, không có thực lực, biết bao người cười nhạo ta. Nhưng hôm nay ta đến rồi.

Long U Nguyệt mờ mịt nói:

- Muộn rồi, chúng ta tuổi không nhỏ, cảnh còn người mất, ta không còn là ta, ngươi cũng không phải người ngày xưa, cần gì làm trò này?

Độc Cô Tẫn nói:

- Không, ta vĩnh viễn là ta, ta chưa từng thay đổi! Năm đó ta nguyện ý chết vì nàng, hiện tại vẫn như vậy.

Long U Nguyệt nhìn Độc Cô Tẫn thật lâu, cuối cùng liếc qua Sát Thần Giản.

Ánh mắt Long U Nguyệt nóng rực nhìn thẳng vào Độc Cô Tẫn:

- Ngươi đã ám sát tôn thần, không thể quay về Thần Tông nữa, cho nên ngươi muốn từ nay trung thành với ta, góp sức cho Tứ Tượng Thần Vực sao?

- Không, nàng sai rồi.

Độc Cô Tẫn chỉ vào con mắt thứ ba của mình và Sát Thần Giản, nói:

- Ta bây giờ không phải Độc Cô Tẫn của một tháng trước.

Long U Nguyệt nói:

- Đã nhìn ra, ngươi càng đáng sợ hơn lúc làm đệ nhất Kiếp Lão, vậy rồi sao? Ngươi định lấy Sát Thần Giản sau đó đi?

- Đương nhiên không phải.

Độc Cô Tẫn vươn tay ra ôm Long U Nguyệt vào lòng, khiến nàng khó mà động đậy.

Độc Cô Tẫn kề sát tai Long U Nguyệt, mặt mũi âm u nói:

- Từ hôm nay trở đi, Độc Cô Tẫn này muốn làm Đế Hoàng của Tứ Tượng Thần Vực.

- Còn nàng, Long U Nguyệt, từ nay chỉ thuộc về ta!

. . .

Thái Cổ Thần Vực, Thái Cực Phong Hồ.

Khi hành tinh xám sinh ra, mọi người đều bị hấp dẫn đi ra nhìn đến mắt tròn mắt dẹt.

Không lâu sau, Thiên Nguyên Đỉnh bắn ra thần quang ngũ sắc chiếu thẳng tới trời sao tầng dưới cùng, nhuộm hành tinh xám thành ngũ sắc, càng là oanh động toàn bộ Thần Vực.

Có quá nhiều người tụ tập bên cạnh Thiên Nguyên Đỉnh.

Thí dụ như hiện tại, Hiên Viên Đạo trấn giữ tông môn và Âu Dương Kiếm Vương.

Tuy kinh thán nhưng bọn họ không rõ hành tinh xám này rốt cuộc là cái gì, càng không biết tại sao Thiên Nguyên Đỉnh biến động như thế.

Âu Dương Kiếm Vương nói:

- Thiên Tinh Cảnh đã mất, nếu Thiên Mệnh sống, nếu nhóm Phương Thái Thanh thành công thì hiện tại không chừng đang trên đường về.

- Đúng rồi, ngươi hãy trông chừng Thiên Nguyên Đỉnh.

Hiên Viên Đạo nói xong, xoay người đi.

- Ngươi đi nơi nào?

Hiên Viên Đạo nói:

- Đi dọc theo cột sáng, nếu bọn họ bị truy sát thì có thể giúp đỡ một chút.

Âu Dương Kiếm Vương gật đầu, nói:

- Được.

Lão khép mắt lại:

- Lão Dịch, và cả bạn thơ nhỏ của ta, nhất định phải trở về bình an.

Hiên Viên Đạo rời đi, Âu Dương Kiếm Vương và mọi người cùng nhìn Thiên Nguyên Đỉnh sáng lấp lánh, trên mặt đa số người tràn ngập hoang mang.

- Thần thể của Thủy Tổ ở trong Thiên Nguyên Đỉnh, hành tinh xám có liên quan với ngài ấy không?

Bình Luận (0)
Comment