Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1221 - Chương 1221 - Căng Đầy

Chương 1221 - Căng đầy
Chương 1221 - Căng đầy

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Linh Nhi, lúc trước trong thần táng chẳng phải muội và Tiểu Phong đã diệt nàng ta rồi sao?

Ánh nắng xuân mơn trớn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.

Đại khái là vì giết quá nhiều người, tướng sinh ra từ tâm, khuôn mặt của Lý Thiên Mệnh bây giờ trông hung hãn hơn lúc trước một chút, đặc biệt là đôi mắt màu vàng đen kia không giận mà uy.

Đối với đệ tử Thần Tông khác thì Lý Thiên Mệnh hiện giờ toát ra khí tràng đã ngang ngửa Tam Nguyên Kiếp Lão đứng trên đỉnh Thần Vực.

Khương Phi Linh cắn bờ môi hồng đào:

- Đúng vậy, ta nhìn thấy nàng ấy tan thành mây khói, hoàn toàn mất đi, nhưng mà . . .

- Nhưng sao?

- Bây giờ nhớ lại thì tuy nàng ấy diệt vong, tan biến, nhưng thần hồn vỡ nát của nàng ấy dường như dung hợp vào hồn của ta. Tuy nàng ấy mất, mọi thứ do ta nắm quyền, nhưng trong khoảnh khắc gặp nguy hiểm vừa rồi dường như nàng ấy xuất hiện.

- Cảm giác này thật rất kỳ lạ, khác với lúc chúng ta vào thần táng. Nếu khi đó bị nàng ấy điều khiển thì ta bị mất ý thức, nhưng lần này ta không thể xác định dưới cơn giận, người muốn giết Phương Thanh Ly rốt cuộc là ta hay nàng ấy, hoặc nên nói là chúng ta dường như là một người. Mười vạn năm là nàng ấy, mười vạn năm sau là ta.

- Trải nghiệm cuộc sống khác nhau tạo thành tính cách và tư duy khác biệt, nhưng dấu ấn của một người căn bản không thay đổi.

Khương Phi Linh nhẹ tựa vào vai Lý Thiên Mệnh, đăm chiêu nói ra.

Lý Thiên Mệnh suy tư hỏi:

- Tóm lại là thần hồn của nàng ta vẫn bị nát, nhưng nhân cách vẫn còn, thậm chí có lẽ trong tiềm thức ảnh hưởng đến muội?

Khương Phi Linh mờ mịt nói:

- Có lẽ vậy, nhưng tất cả chỉ là suy đoán của ta thôi, ta không thể xác định ngày nào đó nàng ấy thật sự ngóc đầu trở lại, thay thế ta hay không.

Nàng khẽ thở dài:

- Thế giới này quá phức tạp, chúng ta chỉ muốn đơn giản một chút, sống bình yên thôi mà tại sao không thể chứ?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Trước kia chỉ muốn đến Thái Cổ Thần Vực, cùng nàng ngao du sơn thủy. Hiện tại Thần Tông giao cho ta quá nhiều, đặc biệt là Hiên Viên Đại Đế. Nàng thay thế thân phận của Hiên Viên Hi tự nhiên cũng cần gánh vác trách nhiệm của nàng ta, làm một tôn thần thật sự.

Khương Phi Linh dùng ánh mắt kính nể nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Ừm, ca ca là một người có đảm đương, Linh Nhi phải học theo mới được.

Con người luôn phải trưởng thành, Lý Thiên Mệnh bây giờ đã khác rất nhiều lúc mới quen nhau.

Nhớ lại thuở ấy Lý Thiên Mệnh bị thù hận và tâm ma chúa tể, khiến hắn tràn ngập oán với cả thế giới.

Nhưng bây giờ trong lòng hắn có nhiều thứ rồi, ân đức, chúng sinh, đại nghĩa và bảo vệ.

Tu luyện chính đạo đệ nhất vạn cổ, đón nhận chúng sinh nâng lên, vì báo đáp ân đức của chúng sinh, Lý Thiên Mệnh tự hiểu phải làm một người như thế nào.

- Con người không thể quên gốc quên nguồn, nhớ kỹ tấm lòng son thì mới có đầu và cuối.

Khương Phi Linh mở bàn tay của hắn ra, đặt tay mình vào bàn tay to.

Tay của hai người đan vào nhau, mỉm cười thấu hiểu khi nhìn nhau.

- Đời này được một hồng nhan tri kỷ, làm trượng phu còn cầu gì nữa?

Trong lòng Lý Thiên Mệnh cảm giác hạnh phúc nhất là, mặc kệ chính mình làm cái gì đều sẽ phát hiện ý tưởng của Khương Phi Linh giống như hắn.

Khương Phi Linh chớp chớp đôi mắt trong suốt, tinh nghịch nói:

- Ta không làm hồng nhan, ta muốn làm giòi bám trong xương, vĩnh viễn dính vào người của ca ca.

Lý Thiên Mệnh buồn cười nói:

- Có ai như muội không? Đi hình dung mình thành giòi.

Khương Phi Linh nói:

- Có sao đâu, ta đã sớm quyết định, nếu ca ca có thể trở về từ Thiên Tinh Cảnh thì cho ta làm gì đều được.

Lý Thiên Mệnh giơ bàn tay kia nhéo mặt nàng, cười trêu:

- Linh Nhi lợi hại, biết nói lời tâm tình rồi.

Khương Phi Linh mỉm cười nói:

- Tàm tạm, hạng ba Thần Tông thôi.

- Phụt!

Hai người cùng cười.

Câu này thật quen thuộc.

- A!

Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, rút ngón tay ra khỏi tay của Khương Phi Linh.

Vẻ mặt nàng hoảng hốt, hỏi dồn dập:

- Sao vậy?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Trên tay muội có gai.

Khương Phi Linh mờ mịt nhìn tay mình:

- Có đâu?

Lý Thiên Mệnh khẳng định:

- Có, bởi vì cô nương xinh đẹp đều là hoa hồng có gai.

Khương Phi Linh ngây người, sau đó xù lông.

- Tên ngốc kia, ca ca lại học lời ngon tiếng ngọt sến chảy nhớt ở đâu hả?!

. . .

Ba ngày sau.

Lý Thiên Mệnh lắng đọng xuống, tiếp tục tu hành, Thiên Ý Đế Hoàng lớn mạnh đến cực hạn mới.

- Sinh Kiếp lục trọng.

Một người bốn thú lần thứ hai đột phá một cảnh giới, xông lên Sinh Kiếp.

Vốn hơi thở trên người lạnh lẽo, chết chóc và rét lạnh tràn ngập toàn thân, máu thịt suy kiệt nhanh, bây giờ từ chết sang sống, lại phản lão hoàn đồng, còn trẻ ra rất nhiều.

Kiếp Hoàn lần thứ hai trướng to ra, tuy không có lực lượng Tử Kiếp nhưng càng mạnh mẽ hơn.

Mấu chốt là tinh khí thần!

Lý Thiên Mệnh quay về Sinh Kiếp, khí huyết toàn thân vô cùng bàng bạc, huyết khí ngập trời và thân thể vạm vỡ tràn ngập sức mạnh trẻ tuổi mà sung sức.

Hơn nữa, loại lực lượng này vô cùng cường đại!

Cho nên, khí chất của Lý Thiên Mệnh rất khó tìm được người thứ hai trong Thần Tông.

Trẻ hơn hắn thì sức mạnh thua xa, lực lượng bàng bạc hơn hắn thì ít nhất lớn hơn mấy chục tuổi.

Toàn bộ Viêm Hoàng đại lục, hắn là trường hợp đặc biệt duy nhất.

- Ta phỏng chừng có thể đấu một trận với Nhị Nguyên Kiếp Lão Sinh Kiếp cửu trọng. Cộng thêm Phụ Linh của Linh Nhi thì đủ sức đánh với Tử Kiếp cửu trọng! Dù sao thủ đoạn của Linh Nhi càng lúc càng mạnh. Còn về Thiên Tinh Cảnh giết Quỷ Vương thì coi như giấc mơ, nên quên đi, con người phải biết đáp xuống đất, cứ chìm đắm trong mơ dễ chết thảm.

Từng bước vững chắc, đừng mơ tưởng viễn vông mới là vương đạo.

- Sinh Kiếp lục trọng, về sau tu hành đột phá sẽ càng lúc càng khó khăn. Dù sao, muốn thành thần cần phải vô số lần vượt qua cực hạn.

Có thiên phú như Lý Thiên Mệnh mà không có tạo hóa của Trạm Tinh Cổ Lộ thì chính hắn đều cảm giác được cật lực.

- Lần này đột phá nhờ vào ta giết trên vạn Kiếp Lão trong Thiên Tinh Cảnh, và cả Huyết Ý Quỷ Vương. Lão quỷ này thích uống máu, phạm nhiều tội nghiệt, tuy rằng không bằng Diệp Bồ Đề, nhưng tích lũy công đức vô lượng vẫn đủ cho Thiên Ý Đế Hoàng của ta được trưởng thành mảng lớn.

Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn về phía nam:

- Sắp tới nếu phương thức tấn công của bọn họ là thảm vô nhân đạo, tai họa chúng sinh thì đừng trách ta phát tài chiến tranh. Ta hy vọng bọn họ còn có tính người, hy vọng người vô tội không cần chịu khổ chịu nạn. Nhưng tất cả điều này không phải do ta quyết định, nếu bọn họ tiếp tục làm dữ trong Ngũ Hành Thần Vực thì ta nhất định trả giá hết thảy tru giết bọn họ, thay trời hành đạo, tu luyện thông thần, một công đôi việc! Nếu vì dục vọng mà bỏ qua quy tắc của thế giới, tàn hại sinh mệnh nhân gian, phạm tội nghiệt ngập trời thì sẽ bị trời thu.

Lý Thiên Mệnh cho rằng con đường thành thần nhất định có đường lối để bước theo, hắn không tin kẻ hung ác chỉ vì cái trước mắt sẽ được thành thần.

- Chờ xem!

Lý Thiên Mệnh không tự tin mù quáng vào bản thân.

Hắn tin rằng: Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai!

- Tiếp theo có Linh Nhi đi theo ta, toàn bộ Thái Cổ Thần Tông chỉ có năm mươi Tam Nguyên Kiếp Lão là thật sự mạnh hơn ta.

Tuy Thiên Tinh Cảnh không nghịch thiên như thế, nhưng ở tuổi này đã có thực lực như hắn, đặt ở Viêm Hoàng đại lục, từ xưa đến nay trừ Hiên Viên Hi ra không có người thứ hai.

Chín thượng thần khác trong lịch sử lúc thành thần ít nhất hơn trăm tuổi.

- Nhiệm vụ ban đầu của Linh Nhi là trùng kích cảnh giới thượng thần, nhưng bị Phương Thanh Ly quấy rối một lần, cảnh giới thụt lùi mười trọng, cộng thêm năm Thần Vực sắp tiến công tới nơi, chắc không kịp rồi.

Nàng muốn đi theo, Lý Thiên Mệnh đương nhiên hoan nghênh.

Nàng để lại Tiên Thiên Thần Thai, Lý Thiên Mệnh chỉ cần nói với Hiên Viên Đạo một tiếng là được.

Hiên Viên Đạo ở bên ngoài Nhiên Linh Cung, đang nghiên cứu Thiên Tinh Diệu Long Thần Kích, lần này ông ấy càng không dám rời khỏi.

Bình Luận (0)
Comment