Khương Phi Linh dựa vào lồng ngực của hắn, trong mắt tràn đầy đau lòng:
- Ở trong Thiên Tinh Cảnh chắc vất vả lắm nhỉ?
- Bậy bạ, ta rất thoải mái, mỗi ngày ăn no uống đã, chém đám ông bà già đó sợ ướt quần, bị ta dọa cong như con tôm.
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Linh Nhi hãy nói cho ta biết muội làm cách nào giải quyết được Phương Thanh Ly?
Khương Phi Linh vươn tay phải ra, giơ ngón giữa và ngón trỏ đến gần sát mặt Lý Thiên Mệnh:
- Ca ca nhìn đi.
Lý Thiên Mệnh cười nham nhở hỏi:
- Chơi cả hai ngón à?
Khương Phi Linh phụng phịu nói:
- Ca ca nói bậy cái gì vậy, là phong ấn thứ bảy.
- Cái gì?
Lý Thiên Mệnh cầm ngón tay của nàng, nhìn kỹ hơn.
Phong ấn ngón giữa tay phải đã sớm mở ra, tên là Thiên Nhất, nhìn kỹ thì phong ấn móng tay ngón trỏ cũng bị mở ra.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Năng lực là gì?
Khương Phi Linh đáp:
- Tên là Yên Diệt.
- Là công kích kiểu tự sát? Vì giết ngược lại Phương Thanh Ly nên muội từ Sinh Tử Kiếp cảnh rơi xuống mười tầng cảnh giới, trở lại Cổ Thánh cảnh?
Nói đến thì những năng lực của Khương Phi Linh không có cái nào là kỹ năng công kích.
Hiển nhiên Yên Diệt này rất đáng sợ, đáng tiếc tác dụng phụ còn khoa trương hơn Nhiên Linh.
Khương Phi Linh buồn rầu nói:
- Đúng vậy. Kiếp Hoàn trực tiếp tan vỡ, tiếp đó Mệnh Tuyền lại hợp nhất, lực lượng Sinh Tử Kiếp tan biến lùi về lực lượng Cổ Thánh, nỗ lực trong thời gian này đều uổng phí.
Lý Thiên Mệnh phán:
- Lỗ to.
Khương Phi Linh lo âu nói:
- Mấu chốt không phải chuyện này.
- Chứ chuyện gì?
Khương Phi Linh cúi đầu nói:
- Ca ca, ta nói ra rồi ca ca đừng căng thẳng nhé.
- Nói đi.
- Lúc ta bị bóp cổ cảm giác hơi choáng váng, đầu óc không quá rõ ràng, ban đầu dường như là Ma Thành xuất hiện, khiến Phương Thanh Ly không đánh trúng ta được, về sau ta thần trí càng lúc càng mơ hồ, phong ấn trên móng tay vô hình giải phong, ta dường như khống chế không được chính mình.
Khương Phi Linh ngước đầu lên nhìn vào mắt của Lý Thiên Mệnh, chậm rãi kể ra mọi thứ:
- Ca ca, thật ra ta không muốn giết Phương Thanh Ly, chỉ muốn làm bà ta buông ra, nhưng tay của ta không nghe theo điều khiển. Ta cảm giác người giết Phương Thanh Ly dường như không phải là ta.
- Vậy đó là ai?
- Là nàng, Hiên Viên Hi.
. . .
Chia xong kho báu của Thiên Tinh Cảnh, Phương Thái Thanh trở về Thái Thanh Cung, nữ nhân điềm tĩnh đứng trước cửa đang chờ gã.
Phương Thái Thanh nói:
- Vũ Tình, ta hơi loạn.
- Sao vậy?
Phương Thái Thanh kể lại chuyện hôm nay.
Chỉ có vài người chứng kiến cái chết của Phương Thanh Ly, người của Thái Cổ Hiên Viên thị sẽ không nói ra, nếu Phương Thái Thanh và Kiếm Vô Ý cũng giấu nhẹm thì không còn ai biết.
Phương Vũ Tình hỏi:
- Tôn thần thật sự nói như vậy sao?
- Ừm!
Phương Vũ Tình hỏi:
- Thi cốt của mẫu thân ngươi cũng mất, muốn an táng đều không được, ài . . . sao có thể như vậy, chết không có đối chứng, không điều tra được chút manh mối nào, ai có thể ảnh hưởng thần trí của bà ấy được?
Phương Thái Thanh nói:
- Theo như ta hiểu biết bà ấy thì đời này chỉ có thần mới có thể khiến bà ấy thần trí thác loạn.
- Có ý gì?
Ánh mắt Phương Thái Thanh u ám nói:
- Ý tứ là, chỉ khi bà ấy cho rằng tôn thần không phải vị thần trong lòng mình thì bà ấy sẽ bất chấp tất cả muốn hủy diệt nàng. Bà ấy là người hiến dâng tất cả cho Hiên Viên Hi, nhưng điều này cũng chứng minh tôn thần rất có thể không phải Hiên Viên Hi trong lòng bà ấy.
- Không phải Hiên Viên Hi thì là ai?
- Ai biết được? Ha ha.
- Vậy chúng ta có nên vạch trần nàng ta không?
- Vạch trần cái gì? Nàng còn chưa hiểu sao? Thái Cổ Hiên Viên thị nói nàng ta là thần thì nàng ta phải là thần, chỉ cần nàng có thể thành thần, mặc kệ là yêu ma quỷ quái gì thì nàng ta đều sẽ là Hiên Viên Hi. Chúng ta hiểu đạo lý này, tiếc rằng kẻ đáng thương sinh mê thần uy không hiểu!
Phương Thái Thanh siết chặt hai nắm tay, trong mắt tràn đầy lệ khí:
- Ta vốn sợ bà ấy quá ngoan cố nên dùng cái chết của Tinh Khuyết gieo hạt giống vào lòng bà ấy, không ngờ Đế Tử biểu hiện quá xuất sắc, ta đã đổi ý nhưng bà ấy lại bị lạc, là ta hại bà ấy.
Phương Vũ Tình ôm Phương Thái Thanh, nhỏ giọng an ủi:
- Đừng nói như vậy.
Thật lâu sau, ánh mắt của Phương Thái Thanh kiên định rất nhiều.
Phương Vũ Tình hỏi:
- Ngươi có quyết định rồi sao?
- Có.
- Quyết định thế nào?
Phương Thái Thanh nói:
- Đơn giản, chờ xem bản lĩnh của bọn họ. Nếu bọn họ có thể chống cự, ta sẽ bán mạng cho họ, nhưng nếu bọn họ không chút phần thắng, vậy đừng trách Phương Thái Thanh này quay giáo đâm vào họ! Mặc kệ bọn họ thắng hay thua, Thái Thanh Phương thị chúng ta tuyệt đối không thể thua!
Phương Vũ Tình nói:
- Cực đoan quá.
Phương thức của Phương Thái Thanh hoặc là bán mạng cầu tương lai, hoặc là quay giáo đâm sau lưng, không có cách nào trung hòa.
- Không cực đoan, không đi lên con đường cùng thì lấy đâu ra đường sống? Làm sao có huy hoàng?
Phương Thái Thanh lạnh lùng nói:
- Thái Thanh Phương thị chúng ta nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, sinh tồn trong kẽ hở đến bây giờ nếu không biết ngã theo chiều gió thì làm sao nghịch thiên sửa mệnh? Lẽ nào ngươi muốn cõng cái tên thấp hèn gia nô ba họ đến chết sao?
Phương Vũ Tình mím môi:
- Không muốn . . .
- Vừa lúc, kế tiếp nếu bọn họ chống đỡ không được, nước phá người mất thì ta lấy danh nghĩa cái chết của mẫu thân xem như có cớ phản loạn, tộc nhân Thái Thanh Phương thị không dám không theo! Nếu Hiên Viên thị không truyền ra tin chết của mẫu thân thì chúng ta đừng nói ra, coi như không phát sinh.
- Biết.
Phương Thái Thanh nắm tay nàng:
- Về nhà thôi.
Phương Vũ Tình lên tiếng:
- Thanh ca, cuối cùng hỏi ngươi một điều.
- Hửm?
- Ý tưởng hôm nay là ngươi đã suy nghĩ từ lâu hay mới làm quyết định.
Phương Thái Thanh mỉm cười đáp:
- Không trọng yếu.
. . .
Thái Cổ Thần Vực trong một năm có hơn một nửa thời gian là mùa tuyết rơi.
Hiện giờ vốn nên là mùa xuân tháng ba, phương nam đã nóng lên nhưng Thái Cực Phong Hồ thì vẫn tuyết trắng xoá.
Đưa mắt nhìn, thiên địa một mảnh tuyết trắng.
Về đến Thái Cổ Thần Tông, Lý Thiên Mệnh rốt cuộc không cần cuộc sống treo tim treo gan nữa.
Nhưng sự thay đổi của Khương Phi Linh mang đến nỗi lo mới cho hắn.
Trên nóc nhà của Nhiên Linh Cung.
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh ngồi ở đây, dựa vào rất gần, cơ hồ rúc vào nhau.
Mùi thơm tươi mát của nàng khiến người say đắm.
Trong đình viện núi thấp ở bên dưới, Tiên Tiên đâm rễ cây màu đen vào bùn đất, nâng một đống thịt thú dữ nướng chảy mỡ, nhai ngon lành.
Linh thể của nó thì nằm trong ngực Khương Phi Linh, nhe răng táp không khí không có chút dáng vẻ của tiểu công chúa.
Meow Meow thoải mái nằm trên tảng đá, ánh nắng đầu xuân vuốt ve nó. Lam Hoang tự lật qua lật lại như con quay, tự xoay rồi tự cười, tiếng cười lớn khiến người choáng váng. Cuối cùng là con gà bị thương cánh bị quấn băng vải, đang nằm trên nóc nhà duỗi lưng giãn gân.
Hình ảnh này là cuộc sống bình yên mà Lý Thiên Mệnh ảo tưởng lúc trong Thiên Tinh Cảnh.
Tiếc rằng năm Thần Vực bị vấp ngã thì chắc chắn sẽ tiến hành cuộc trả thù càng hung tàn hơn.
Bọn họ mang đến bóng ma đã bao phủ lên nguyên Thần Tông.