Người ở bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh, đều chờ ở cửa.
Khương Phi Linh đứng lên, nàng còn có chút yếu ớt, đứng không vững, Lý Thiên Mệnh dìu nàng đi tới cửa.
Đám người đứng bên ngoài vái chào:
- Tôn thần.
- Ừm.
Ánh mắt của Khương Phi Linh rơi xuống trên người của Phương Thái Thanh, nói:
- Thiên Nguyên tông chủ, ta thật sự xin lỗi chuyện của mẫu thân ngươi. Bà ấy hoàn toàn không cho ta đường sống, ta vì cầu tự bảo vệ mình chỉ có thể dùng bí pháp hao phí lực lượng cảnh giới thập trọng mới thoát khỏi hiểm cảnh. Về sau lại cần thời gian dài để bồi bổ lại tiêu hao hôm nay.
- Vâng, tôn thần.
Phương Thái Thanh gật đầu, mặt không cảm xúc hỏi:
- Tôn thần có biết bà ấy rốt cuộc bởi vì cái gì mà làm ra chuyện lỗi lầm như vậy không?
Khương Phi Linh lắc đầu, nói:
- Ta hoàn toàn không biết. Hôm nay bà ấy vừa đến đã nói linh tinh, không phân nguyên do đã ra tay với ta. Ngươi có thể tra kỹ gần đây bà ấy có bị vật bên ngoài nào ảnh hưởng thần trí, hoặc là tu luyện công pháp nào không ổn.
Phương Thái Thanh gật đầu, nói:
- Vâng.
- Ta rất áy náy, nhưng hết cách rồi, mong ngươi hiểu cho. Thái Thanh Phương thị là một phần quan trọng nhất của Thần Tông, ta có thể hứa hẹn với ngươi, nếu Thái Cổ Thần Vực chúng ta có thể lại chưởng quản thiên địa trong cuộc tranh phong sắp tới thì ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi. Thái Thanh Phương thị, Hiên Viên thị, Thái Ất Kiếm tộc và mọi người trong tông môn đều bình đẳng trong mắt ta.
Khương Phi Linh nói vô cùng chân thành.
Lý Thiên Mệnh biết tại sao nàng làm như vậy.
Vào phút then chốt này bỗng nhiên phát sinh chuyện bất đắc dĩ như thế, ở một mức độ nào đó chắc chắn sẽ khiến Thái Thanh Phương thị rời xa Thần Tông.
Khương Phi Linh nói những lời này là hy vọng có thể vớt vát lại, lấy thân phận của tôn thần cho Thái Thanh Phương thị thuốc an thần.
Phương Thái Thanh nói:
- Cảm tạ tin tưởng của tôn thần, Thái Thanh Phương thị nhất định sẽ vì tôn thần vượt lửa qua sông, không chối từ.
Khương Phi Linh nói:
- Không chỉ vì ta, nếu có một ngày Viêm Hoàng đại lục lại thống nhất, có minh quân trị lý thế gian, vạn dân an nhạc, mọi người đều sẽ được lợi nhờ đó.
Phương Thái Thanh gật đầu:
- Vâng!
Giết ngược lại Phương Thanh Ly dường như phủ lên một lớp sắc thái bí ẩn cho Khương Phi Linh, tăng mạnh niềm tin của nhiều người với tôn thần.
Lý Thiên Mệnh biết, nếu lúc này Khương Phi Linh không cho Phương Thái Thanh hứa hẹn thì tình huống tuyệt đối sẽ rất tệ.
Mặc dù nói những lời này cũng chưa chắc có thể ổn định nội bộ Thần Tông.
Sau đó bọn họ báo cáo chuyện Thiên Tinh Cảnh, hành tinh xám, Thiên Nguyên Đỉnh cho Khương Phi Linh.
Nàng chắc chắn không biết huyền bí trong đó.
Cái nhìn của mọi người cơ bản giống nhau, kế tiếp năm Thần Vực tất nhiên sẽ phát động tiến công thật sự, đến lúc đó nhất định phải binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn.
- Ba vị tông chủ.
Lý Thiên Mệnh cởi đa số nhẫn tu di trên ngón tay xuống trao vào tay Phương Thái Thanh.
Hắn nói:
- Đây là Kiếp Khí và Kiếp Nguyên mà ta lấy được trong Thiên Tinh Cảnh, hy vọng có thể giúp được.
Bọn họ tra xét sơ.
- Phẩm chất quá tốt.
- Tuyệt đối có thể khiến sức chiến đấu của cường giả hàng đầu của chúng ta tăng lên một bậc lớn.
- Bảo bối như vậy nếu rơi vào tay đối phương thì vô cùng đáng sợ. Đế Tử chẳng những giết hai Quỷ Vương một tông chủ, còn cướp được bảo bối cuộc chiến như vậy, công lao này trên đời không ai bằng.
Những gì Lý Thiên Mệnh làm trong Thiên Tinh Cảnh đúng là rất oanh động.
Trừ đả kích mang tính thực chất với năm Thần Vực, còn có thể tăng lên sĩ khí và sức chiến đấu, hắn và Khương Phi Linh thành tín ngưỡng tinh thần của bốn tông môn.
Biết được hắn an toàn trở về, hiện tại bốn tông môn đều đang hò reo.
Phương Thái Thanh xin chỉ thị:
- Ba tông môn khác đều giúp đỡ cho hành động lần này, chúng ta hứa hẹn sẽ chi viện ở một mức nào đó, bọn họ còn chờ ở bên ngoài, ta sẽ đưa họ đi.
Khương Phi Linh gật đầu:
- Ừm.
Kiếm Vô Ý luôn không có cảm giác tồn tại cũng rời đi.
Sau khi bọn họ đi Hiên Viên Đạo mới nói:
- Tôn thần, không ngờ Phương Thanh Ly sẽ như vậy, hiện giờ loạn trong giặc ngoài, không thể không đề phòng Phương Thái Thanh và Thái Thanh Phương thị.
Khương Phi Linh gật đầu:
- Ta biết.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tông chủ có nghe nói ta được Thiên Tinh Diệu Long Thần Kích của thủy tổ trong Thiên Tinh Cảnh không?
Hiên Viên Đạo khen ngợi:
- Tự nhiên là nghe được, lợi hại, bội phục!
Lý Thiên Mệnh ném Thiên Tinh Diệu Long Thần Kích xuống dưới chân Hiên Viên Đạo:
- Cầm.
Vật thần chói mắt này xuất hiện khiến nhóm Hiên Viên Đạo mắt tròn mắt dẹt, trong mắt của mỗi người đều tràn ngập kính sợ và nóng bỏng.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Thử xem.
Hiên Viên Đạo kinh ngạc hỏi:
- Thử cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thì dùng thử, ngươi là hậu nhân dòng chính của thủy tổ, người khác không dùng được nhưng có lẽ ngươi có thể.
Hiên Viên Đạo vội vàng lắc đầu:
- Không dùng được, đây là thần binh thủy tổ truyền thừa cho Đế Tử, ta có tài đức gì . . .
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đừng khách khí với ta, nói thật, lúc trong Thiên Tinh Cảnh nó có thể hấp thu lực lượng của nghìn sao, uy lực đáng sợ, nhưng hiện tại không tiện tay bằng kiếm của ta. Nó vướng víu với ta, nhưng nếu ngươi có thể dùng thì sẽ tăng mạnh thực lực tổng thể của chúng ta.
Khương Phi Linh nói:
- Hiên Viên Đạo, cầm.
Hai người cùng yêu cầu như vậy, Hiên Viên Đạo không tiếp tục khách khí, thật ra trong lòng ông ta đã sớm mừng rỡ như điên, đây là binh khí của thủy tổ mà ông ta nằm mơ cũng khát vọng, thần binh mạnh nhất trong lịch sử Viêm Hoàng đại lục trong truyền thuyết.
Khi bàn tay Hiên Viên Đạo nắm lấy Thiên Tinh Diệu Long Thần Kích thì thần kích rung động, toàn bộ Hiên Viên Hồ rung rinh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Như thế nào?
Hiên Viên Đạo khó tin nói:
- Có thể, thủy tổ thừa nhận ta . . .
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có thể phát huy bao nhiêu uy lực?
Mắt Hiên Viên Đạo sáng rực nói:
- Nếu quen thuộc thêm một chút, tay cầm thần kích này chưa chắc không thể vượt qua Phương Thái Thanh, trở thành cường giả đệ nhất Thần Tông!
- Vậy thì quá tốt!
Đây là mục đích lớn nhất khi Lý Thiên Mệnh đồng ý đưa Thiên Tinh Diệu Long Thần Kích cho Hiên Viên Đạo.
Phương Thái Thanh là người mạnh nhất, nhưng không thể san bằng ngăn cách giữa hai bên. Nếu trong Thái Cổ Hiên Viên thị có ai đạt đến cấp bậc mạnh nhất, lúc cần thiết nhất định phải trọng dụng người đó.
Khương Phi Linh nói:
- Tiếp theo ngươi hãy cố gắng hết sức quen thuộc thần kích.
- Vâng, tôn thần, nhất định không phụ kỳ vọng.
Hiên Viên Đạo biết sau khi phát sinh chuyện hôm nay thì điều khiển thần kích là việc rất quan trọng với toàn bộ Thái Cổ Hiên Viên thị.
Rốt cuộc bọn họ đi hết, trong Nhiên Linh Cung chỉ còn lại hai người là Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh.
Lúc Lý Thiên Mệnh định ôm nàng thì Khương Phi Linh né qua, tung tăng chạy ra ngoài một lúc mới quay về.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười hỏi:
- Làm gì thế?
Khương Phi Linh nói:
- Phương Thanh Ly nghe trộm lời ta nói nên ta sợ, ra ngoài nhìn xem có ai núp không.
- Muội nói gì?
- Ta . . . ta gấp nghìn hạc giấy cho ca ca, muốn nó phù hộ ca ca bình an, bị bà ta nhìn thấy, còn lỡ nói đấu với Hiên Viên Hi trong thượng cổ thần táng . . .
Lý Thiên Mệnh vỗ đầu nàng:
- Heo ngốc này!
Khương Phi Linh khó chịu nói:
- Ừm, chuyện này đúng là lỗi của ta, ta thật kém cỏi.
- Không được nói như vậy, là tại bà ta theo dõi muội, ngày này sớm muộn gì sẽ đến.
Lý Thiên Mệnh ngồi xuống mép giường, kéo Khương Phi Linh ngồi lên đùi mình, thân thể mềm mại dựa vào chính mình, hắn vươn tay ôm eo nàng, ngửi mùi thơm quen thuộc của nàng, mọi thứ rất chân thực nhưng cũng như đang mơ.