Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 137 - Chương 137 - Tiểu Hoàng Kê Lái Xe Ngựa (Tt)

Chương 137 - Tiểu Hoàng Kê lái xe ngựa (tt)
Chương 137 - Tiểu Hoàng Kê lái xe ngựa (tt)

- Ta cảm thấy đừng vội đắc ý, tuy hắn có mức độ phù hợp đỉnh cao nhưng cùng lắm là Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng, Vệ Quốc Hào thì đã là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng.

- Đúng rồi, ba trọng này khó vượt qua nhất.

- Quan trọng là hắn tu luyện, Vệ Quốc Hào cũng tu luyện. Vệ Quốc Hào có mức độ phù hợp cấp bốn, thiên phú không kém hơn bao nhiêu.

- Giai đoạn đầu để tuột hậu, muốn bắt kịp đúng là nằm mơ giữa ban gày.

- Nên ta cảm thấy thử thách của phó phủ chủ cơ bản không có khả năng hoàn thành.

- Đúng thế, chắc đang vẽ bánh lớn cho Lý Thiên Mệnh thôi. Hơn nữa Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Đình có thù, phó phủ chủ cực kỳ xem trọng Lâm Tiêu Đình thì sao để hai người thành sư huynh đệ được.

- Bởi vậy mới nói, nếu tin lời của phó phủ chủ là hành vi ngu xuẩn.

- Theo ta thấy Lý Thiên Mệnh nên thành thật tìm một thiên sư, bây giờ chắc có nhiều thiên sư đồng ý chỉ đạo cho hắn.

- Nếu mà bỏ lỡ cơ hội, chênh lệch với Vệ Quốc Hào càng lúc càng xa thì hoàn toàn lãng phí mức độ phù hợp đỉnh cao.

- Nhìn hắn là biết thuộc loại người tâm cao khí đạo, ta đoán hắn chỉ nhận phó phủ chủ.

- Vậy càng tốt, hiện thực sẽ cho hắn biết thiên phú tốt đến đâu nhưng không được chỉ dẫn chính xác thì cuối cùng đều là trò cười.

Trong Viêm Hoàng Tháp trống trải, miễn không gian yên lặng thì có thể nghe đôi câu vài lời dù cố bàn tán nhỏ giọng.

Xung quanh có nhiều đệ tử Thiên Phủ, có người kinh thán thần phục, tự nhiên cũng có kẻ hâm mộ ghen ghét, lòng thầm châm chọc.

Cho nên, chờ xem đi!

Đuổi theo Vệ Quốc Hào khó khăn lắm sao?

Hiện giờ Lý Thiên Mệnh không có thân phận địa vị trong Thiên Phủ, chỉ có thể bái sư mới xem như hòa nhập vào Thiên Phủ.

Nên hắn bắt buộc phải nghiền áp Vệ Quốc Hào.

- Không có gì thì giải tán đi, tiếp tục tu luyện. Lý Thiên Mệnh, ngươi đi theo ta.

Trong khi mọi người còn bàn tán sôi nổi thì Mộ Dương nói một tiếng, muốn một mình mang Lý Thiên Mệnh đi.

- Rõ!

Phó phủ chủ có lệnh thì mọi người nghe theo tự giải tán.

Các thiên sư chứng kiến Lý Thiên Mệnh có mức độ phù hợp đỉnh cao, sau đó hết chuyện.

Bọn họ nhìn ra Mộ Dương đặc biệt xem trọng Lý Thiên Mệnh, điều này làm các thiên sư hơi khó hiểu, vì Lâm Tiêu Đình đang bế quan trên Viêm Hoàng Tháp sẽ nghĩ sao?

Đám đông tán đi.

Mộ Dương muốn mang Lý Thiên Mệnh đi, Khương Phi Linh cũng nên trở về.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Phó phủ chủ, đợi vãn bối tiễn Linh công chúa đã.

- Được.

Lý Thiên Mệnh dẫn theo Khương Phi Linh đi hướng Khương Thanh Loan.

Tuy hôm nay là cuộc hẹn hò đầu tiên nhưng có vẻ như hắn không thể đưa Khương Phi Linh về tận nhà, đành đưa nàng đến bên cạnh Khương Thanh Loan.

Lý Thiên Mệnh lễ phép chào:

- Tần thiên sư khỏe.

Tần Thi nói một tiếng rồi rời đi, bỏ lại Lý Thiên Mệnh và hai vị công chúa:

- Cố gắng biểu hiện đi.

Khương Thanh Loan nói:

- Lý Thiên Mệnh, nhìn bộ dạng đắc ý vênh váo của ngươi kìa, lại đây khoe mức độ phù hợp đỉnh cao với ta chứ gì?

- Bị nàng đoán đúng rồi, giờ thì còn dám kêu ta trồng trọt nữa không?

Khương Thanh Loan cảnh cáo:

- Ai nói mức độ phù hợp đỉnh cao không thể trồng trọt? Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng tiểu nhân trở mình thì ngươi muốn làm gì cũng được, Linh Nhi nhà ta không phải loại người tùy tiện!

Lý Thiên Mệnh cười trêu:

- Đúng rồi, trông nàng tùy tiện hơn.

Khương Thanh Loan nói:

- Ngươi . . .! Bỏ đi, không giỡn với ngươi. Nói một câu nghiêm túc đi, mức độ phù hợp đỉnh cao của ngươi rất kinh người. Ta nói thẳng ra vậy, nếu không có thiên sư Thiên Phủ nào chịu nhận ngươi thì có thể hiệu lực cho Chu Tước vương tộc ta, có ta ở, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:

- Được chứ.

Khương Thanh Loan không ngờ dễ dàng kéo về một thiên tài cho gia tộc:

- Đồng ý sảng khoái vậy sao?

Tiểu Hoàng Kê chép miệng cười gian:

- Hỏi vớ vẩn, hắn là người muốn làm phò mã gia mà.

- Đừng hòng!

Tiểu Hoàng Kê hỏi:

- Đâu phải đòi cưới nàng, căng thẳng như thế làm gì?

Khương Thanh Loan á khẩu:

- . . .

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy ta cũng sẽ nói câu nghiêm túc, trong chỗ này ta chỉ có hai nàng là bằng hữu, bất kể thế nào thì ta sẵn sàng cắm dao hai bên (*) vì hai vị!

(*) Cắm dao hai bên- Hai lặc sáp đao: Chơi hết mình, hy sinh mạng sống vì người khác.

Đây là lời thật lòng của Lý Thiên Mệnh, nó là chuẩn tắc của hắn. Mang ơn một giọt nước, hắn sẽ trả lại nguyên thùng.

Đừng nhìn Lý Thiên Mệnh cứ hay đấu võ mồm Khương Thanh Loan nhưng thật ra đã xem nàng là bằng hữu thật sự. Còn về Khương Phi Linh, nếu có thể thêm một chữ sau chữ ‘bạn’ càng tốt.

Tiểu Hoàng Kê chợt hỏi:

- Ngươi định cắm có đúng là con dao không?

Không cắm dao chứ cắm cái gì?

- Phụt!

Lý Thiên Mệnh quỳ, lời nói trung can nghĩa đảm vậy mà bị gà con xấu xa này lấy ra lái xe (*), xe ngựa kiểu gì mà chạy nhanh quá.

(*) Lái xe =Ngôn ngữ mạng của TQ, ý chỉ những gì liên quan, mang hơi hướm tình dục.

May mắn hai nàng kia chưa hiểu gì, chứ không thì đã bóp chết bé gà rồi.

Khương Thanh Loan nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:

- Nói vớ va vớ vẩn cái gì. Lý Thiên Mệnh, còn một việc nữa.

- Nàng nói đi.

Khương Thanh Loan hung hăng dặn:

- Ít ngày nữa ta sẽ rời đi một lúc, ngươi phải bảo vệ tốt cho Linh Nhi nhưng tuyệt đối không thể khi dễ nàng! Đợi ta trở về, để ta phát hiện ngươi làm chuyện xấu xa gì thì ta sẽ sai người bắt ngươi vào cung cho làm Lý công công!

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực hỏi:

- Nàng sắp đi?

Vậy là được tự do hẹn hò rồi, không bị nàng quấy rầy, vui quá đi.

- Ta đang cảnh cáo ngươi, nghe hiểu không hả? Lý công công?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Hiểu, nàng suy nghĩ nhiều, con người của ta không có ưu điểm gì, chỉ có hai điểm sáng là thuần khiết và ngoan hiền.

Hắn thốt ra câu này chọc cười Khương Phi Linh.

Khương Phi Linh nói:

- Thanh Nhi, chúng ta đi thôi, phó phủ chủ còn đang đợi hắn kìa.

Khi đi, Khương Thanh Loan vẫn không quên tiếp tục cảnh cáo hắn:

- Vì hạnh phúc nửa đời sau của ngươi, nhớ phải thành thật!

Hai người đi quá nhanh, Lý Thiên Mệnh không kịp hỏi tại sao Khương Thanh Loan sẽ rời đi một thời gian, nàng định đi đâu?

Khương Phi Linh và Khương Thanh Loan rời đi, Lý Thiên Mệnh bước nhanh đến gần Mộ Dương.

Mộ Dương hỏi:

- Ngươi và Lăng Huyên xích mích với nhau?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Việc nhỏ thôi.

Mộ Dương nói:

- Có xích mích cũng không sao.

Lý Thiên Mệnh còn tưởng Mộ Dương sẽ khuyến cáo hắn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nào ngờ y xúi hắn gây lớn chuyện?

- Ý của phó phủ chủ là sao?

Mộ Dương nói:

- Rất đơn giản, ngươi muốn cho hai mẫu tử các ngươi được người xem trọng trong Vệ phủ thì phải biểu hiện và tư chất của ngươi là điều không thể thiếu. Nếu ngươi không thua kém gì tử đệ khác của Vệ phủ, ta có thể nhắc tới ngươi nhiều hơn khi ở trước mặt sư tôn.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Phủ chủ sẽ để ý chút bản lĩnh của vãn bối sao?

Hắn biết trong Vệ phủ toàn là người tâm cao khí ngạo.

Mộ Dương mỉm cười nói:

- Bản lĩnh không là gì, chủ yếu là thiên phú, ví dụ như mức độ phù hợp đỉnh cao của ngươi, lát nữa ta trở lại sẽ tâm sự với sư tôn. Ta và sư tôn tạm thời không trò chuyện về việc cứu nương của ngươi mà chỉ nói về ngươi, nói chiến hồn Thánh Thú của ngươi, nói cộng minh giữa ngươi và Viêm Hoàng Thạch.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vãn bối hiểu rồi, có đề tài tốt hơn là không có gì. Vãn bối sinh ra ở bên ngoài, nếu có thể áp chế tôn tử, tôn nữ tự tay ông ấy bồi dưỡng thì càng tốt, sẽ làm ông ấy không cách nào miệt thị vãn bối, miệt thị mẫu thân của vãn bối.

Lý Thiên Mệnh càng mạnh càng chứng minh cho Vệ phủ thấy Vệ Tịnh dạy giỏi hơn.

Bình Luận (0)
Comment