Giọng Vệ Quốc Hào trầm thấp, mỗi chữ thốt ra như kim loại ma sát vào nhau:
- Phó phủ chủ hứa hẹn với ngươi rằng nếu ngươi đánh bại ta, phó phủ chủ sẽ thu ngươi làm đồ đệ đúng không? Hôm nay ta cho ngươi cơ hội này, hãy nắm chắc.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Ngươi chắc không?
- Hỏi nhảm!
Vệ Quốc Hào giao Vệ Lăng Huyên cho nhóm Vệ Thanh Dật dìu, đôi mắt vàng rực khóa chặt Lý Thiên Mệnh.
Vệ Lăng Huyên đã tỉnh táo hơn chút nhưng mặt vẫn tái nhợt:
- Tam ca!
Vệ Quốc Hào đau lòng nhìn muội muội của mình:
- Huyên Nhi nói đi.
Vệ Lăng Huyên nghiến răng nhìn Lý Thiên Mệnh đăm đăm:
- Hắn tiến bộ rất lớn, hôm nay muội không dự đoán được hắn sẽ mạnh đến vậy.
Trong lòng nàng thua nhưng không nuốt trôi cục tức này.
- Cho nên?
Vệ Lăng Huyên nghẹn ngào nói:
- Nên hôm nay là cơ hội tốt nhất phế bỏ hắn! Hôm nay không phế bỏ hắn thì sau này có lẽ tam ca không có cơ hội. Hứa với muội đi, hôm nay ca phải đánh gãy chân của hắn, khiến hắn sau này chỉ có thể bò dưới đất. Tam ca, hứa với muội đi!
Vệ Thanh Dật run giọng nói:
- Tam ca, hình như tốc độ tu luyện của hắn hơi mau, có lẽ nhờ Viêm Hoàng Thạch. Để tiểu nhân như vậy sống là mối họa cho bất cứ ai trong chúng ta! Mẫu tử bọn họ là sỉ nhục của Vệ phủ chúng ta, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội sửa đổi số phận! Hôm nay hắn tự tin đưa lên cửa, tam ca, xin hãy nghe lời của Huyên tỷ!
Bình thường Vệ Thanh Dật rất kiêu ngạo, bây giờ thì hoàn toàn không ngạo nổi nữa.
Vệ Quốc Hào cười âm trầm:
- Ta biết rồi, không cần các ngươi nói, nhưng ta không cho rằng tiếp theo hắn có thể đuổi kịp ta. Tuy nhiên hôm nay có thể trừ bỏ mối họa này thì ta không ngại thực hiện.
Vóc dáng của Vệ Quốc Hào cao to tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, so với Vệ Lăng Huyên và Vệ Thanh Dật thì gã trông giống Ngự Thú Sư thuộc tính kim loại hơn.
Toàn thân đều là lực lượng kim cương mạnh mẽ, gã đứng ở đây như con vượn hoàng kim.
Vệ Quốc Hào nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
- Lý Thiên Mệnh.
Gã không điên cuồng như nhóm Vệ Lăng Huyên, trông hết sức bình tĩnh, trầm ổn, nhưng càng như vậy càng đáng sợ, vì tơ máu hiện ra trong mắt gã.
Lý Thiên Mệnh nắm tay Khương Phi Linh, mỉm cười với nàng, sau đó quay qua đối diện Vệ Quốc Hào:
- Kêu biểu huynh.
Vệ Quốc Hào hỏi:
- Ngươi chọn gãy chân trái hay đùi phải trước?
Lý Thiên Mệnh chưa bao giờ sợ bọn họ, vẫn bông đùa:
- Thế nào? Thích chân của biểu huynh, muốn mang về cất chứa? Hay biểu muội muốn liếm giày cho ta nên mang về cho tiện?
Vệ Quốc Hào cười gằn, thân hình vạm vỡ cất bước tới gần Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi thích cãi cọ miệng lưỡi thì ta sẽ cắt đứt lưỡi của ngươi trước.
Cây cầu đá rung rinh.
Cùng với bước chân nặng nề đạp trên cầu đá, thú bản mệnh của Vệ Quốc Hào bay ra từ không gian bản mệnh, thoáng chốc tỏa sáng mặt đất.
Lý Thiên Mệnh biết thú bản mệnh của Vệ Quốc Hào đã tiến hóa đến thất giai.
Thú bản mệnh của Thiên bảng Thất Tử ít nhất là trình độ thất giai.
Thú bản mệnh thất giai là Vương Thú trong truyền thuyết, vua của thú bản mệnh.
Vua của thú bản mệnh đương nhiên có phong phạm vương giả thật sự, chỉ riêng khí thế khí tràng đã trấn áp thú bản mệnh dưới thất giai.
Trong khoảnh khắc vua của thú bản mệnh bay ra từ người Vệ Quốc Hào, vỗ cánh trên không trung, đây là một con chim bằng màu vàng.
Một con chim bằng to hơn thú bản mệnh của Vệ Lăng Huyên gấp đôi.
Đây là thú bản mệnh thất giai hạ phẩm, chim đại bàng tám cánh vàng.
Ngày xưa Lý Thiên Mệnh có chim đại bàng bốn cánh vàng, nhưng cần tiến hóa hai lần mới đến trình độ đó.
Chim đại bàng tám cánh vàng, thú bản mệnh loài chim bay hệ kim loại, đặc biệt là hệ kim loại thuần khiết nhất.
Khác biệt giữa chim đại bàng tám cánh vàng và Kim Vũ không chỉ có tăng thêm hai đôi cánh, đây là huyết mạch thăng cấp, huyết thống cao quý.
Tám cánh vỗ bay lượn là phong phạm vương giả thật sự.
Thú bản mệnh như vậy đủ quân lâm thiên hạ.
Đây là át chủ bài sức mạnh của Vệ Quốc Hào.
Mộ Dương từng nói dù Vệ Quốc Hào không đủ tiêu chuẩn của Vệ Thiên Thương nhưng là ngọn núi cao mà Lý Thiên Mệnh không thể vượt qua.
Dưới ánh nắng chói chang, Vệ Quốc Hào khí thế ngập trời, cơ bắp thô to biết bao, Thú Nguyên chuyển động trên lớp cơ phát sáng sắc vàng, khiến gã như đúc bằng hoàng kim.
Chim đại bàng tám cánh vàng bá đạo, hung hãn bay trên đầu gã, lông chim màu vàng toàn thân như lưỡi dao, như thú binh giáp khóa phủ lên toàn thân nó, đao thương không chém vào được.
Đôi tổ hợp này không uổng là một trong Thiên bảng Thất Tử.
Vệ Quốc Hào phô bày sức mạnh của mình, đôi mắt màu vàng nhạt đã khóa chặt.
Khi cầu đá rung rinh, Vệ Quốc Hào duỗi chân hóa thành bóng ảo màu vàng, lực lượng Thú Nguyên toàn thân dồn vào nắm tay đấm vào Lý Thiên Mệnh.
Quyền đạo của gã cương mãnh thô bạo, uy lực tràn đầy, cánh tay thô to trông đáng sợ hơn Lý Thiên Mệnh nhiều.
Đây là một chiêu chiến quyết cấp Nguyên thượng phẩm, tên là Kim Cương Trọng Quyền.
Thú bản mệnh thất giai mang đến bảy Linh Nguyên cho gã.
Trong bảy Linh Nguyên có Thú Nguyên Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng, Thú Nguyên Kim Cương hùng hồn thô bạo hội tụ trên nắm tay, cú đấm làm không khí cũng chấn động.
Vệ Quốc Hào ra tay quá mau, không cho Lý Thiên Mệnh quyền từ chối chiến đấu.
Cú đấm đột nhiên tung ra, Lý Thiên Mệnh ôm eo Khương Phi Linh, giơ tay trái đỡ nắm đấm của Vệ Quốc Hào.
Bùm!
Tiếng va chạm chói tai, nghe như cánh tay của hai người làm bằng kim loại.
Vệ Quốc Hào tung nắm đấm:
- Gãy đi!
Vệ Quốc Hào không ngờ Lý Thiên Mệnh gan to bằng trời giơ tay đỡ, gã đoán cú đấm này có thể đánh gãy tay hắn.
Trong tầm mắt của Vệ Quốc Hào là Lý Thiên Mệnh bị đấm bay, ôm mỹ nhân xoay vài vòng trên trời mới trừ đi lực lượng, vững vàng đáp xuống đất.
Khương Phi Linh căng thẳng hỏi:
- Ca ca không sao chứ?
Lý Thiên Mệnh cười tự tin bảo:
- Không có gì, gãi ngứa thôi.
Thật ra lực lượng cuồng bạo của đối phương không dễ tiêu trừ, tuy cánh tay trái hắc ám không bị trầy trụa gì nhưng lực lượng bàng bạc đã chấn động nội tạng của Lý Thiên Mệnh, hắn hơi bực, suýt mất mặt trước mỹ nhân.
Nắm đấm của Vệ Quốc Hào thật nặng!
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Linh Nhi, trợ giúp ta đi.
Lý Thiên Mệnh dự đoán phải đột phá một trọng cảnh giới nữa mới có thể đánh bại Vệ Quốc Hào, dùng Phụ Linh hạ gục gã không phù hợp điều kiện Mộ Dương đặt ra.
Nhưng bị đối phương dồn ép, hắn không có sự lựa chọn.
Vậy thì chiến!
Một đấm đánh bay Lý Thiên Mệnh xong Vệ Quốc Hào càng thô bạo hơn, lại xung phong.
Chim đại bàng tám cánh vàng ở trên đỉnh đầu bay nhanh chặn sau lưng Lý Thiên Mệnh, trước sau kiềm chặt hắn trên cầu đá, không cho hắn có đường chạy thoát.
- Không thành vấn đề.
Khương Phi Linh ở trạng thái Phụ Linh càng an toàn hơn, nếu nàng đứng cạnh Lý Thiên Mệnh, sơ sẩy một cái sẽ bị Vệ Quốc Hào đánh chết.
Sinh mệnh của nàng rất yếu ớt, cần được bảo vệ.
Khi Khương Phi Linh hóa thành linh thể Phụ Linh lên người Lý Thiên Mệnh, cảm giác bùng nổ, sảng khoái, nhiệt huyết sôi trào lại dâng lên.
- Mạnh quá!
Linh thể thúc đẩy, Lý Thiên Mệnh lại hăng tiết gà.
Sau khi Lý Thiên Mệnh trở nên cuồng bạo, thậm chí Tiểu Hoàng Kê cũng cảm nhận được sự bùng nổ đó, nhưng biên độ tăng mạnh của nó không bằng Lý Thiên Mệnh, nếu hai người đối chiến thì e rằng gà con không đánh lại Lý Thiên Mệnh. Quan trọng là bé gà có Luyện Ngục Hỏa, uy lực khá đáng sợ.