Trông thấy biểu hiện của Huỳnh Hỏa, Lý Thiên Mệnh đã nắm rõ Viêm Hoàng Thạch mang đến đột phá to lớn thế nào cho mình.
Luyện Ngục Chi Nguyên của hắn vừa xuất hiện đã tương đương với Ngự Thú Sư có bảy, tám thậm chí là chín Linh Nguyên. Hơn nữa Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng dày nặng như vậy, cộng với Luyện Ngục Vĩnh Hằng Thể của cả hai càng có sức bật hơn người khác.
Nên khi Lý Thiên Mệnh ở Linh Nguyên cảnh đệ nhất trọng đã có thể đấu với Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng, lúc ấy hắn mạnh mẽ đánh bại Ngự Thú Sư song sinh Lâm Tiêu Tiêu.
Giờ Lý Thiên Mệnh đột phá đến Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng của hắn dù về tính chất hay số lượng đều vượt qua cảnh giới này.
Lý Thiên Mệnh tính sơ chỉ riêng mặt Thú Nguyên thì hắn dư sức đấu cứng với Linh Nguyên cảnh đệ thất trọng.
Vệ Lăng Huyên mười tám tuổi, Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng.
Mấy ngày trước nàng còn là thiên tài Thiên Phủ không thể vượt qua đối với Lý Thiên Mệnh, còn bây giờ thì hắn hoàn toàn nghiền áp nàng.
Sai rồi, một mình Huỳnh Hỏa đã có thể nghiền áp Vệ Lăng Huyên và thú bản mệnh của nàng!
Vệ Lăng Huyên không có thời gian cảm khái hoặc rung động.
Vì Tiểu Hoàng Kê nhe răng cười xuất hiện trước mắt nàng:
- Mỹ nữ, ngươi cho rằng mặc giáp dày là có thể giữ được tiết tháo trước mặt ca sao?
Chim đại bàng sáu cánh vàng chưa kịp thi triển thần thông Linh Nguyên đã bị Tiểu Hoàng Kê mạnh mẽ nghiền áp, điều này tạo thành đả kích lớn lao cho Vệ Lăng Huyên.
Giây sau, Tiểu Hoàng Kê xông lên, Hỏa Hồn Thiểm Ảnh khiến bóng dáng của nó biến ảo khó dò giữa không trung.
Đám người Vệ Quốc Hào tái mặt hét to:
- Lăng Huyên, cẩn thận!
Hốc mắt Vệ Lăng Huyên đỏ hoe:
- Chết đi!
Vệ Lăng Huyên bị đả kích lớn như núi Thái đè, khiến nàng rơi vào điên cuồng.
Vệ Lăng Huyên không tin, nàng biết trình độ của Lý Thiên Mệnh như thế nào, mới đoạn thời gian trước hắn dựa vào Phụ Linh mới có thể đánh bại Vệ Thanh Dật, còn bây giờ hắn không thèm Phụ Linh.
Thú bản mệnh của hắn sao có thể đánh bại chim đại bàng sáu cánh vàng được chứ?
Càng không tin càng bị đả kích trầm trọng, càng đả kích nặng thì trong lòng Vệ Lăng Huyên càng táo bạo điên cuồng.
Tay nàng vung Kim Khuyết kiếm, thi triển Thiên Quang Huyễn Kim Kiếm Quyết.
Tổng cộng mười tám đường kiếm thế đâm ngược lên, khóa chặt Tiểu Hoàng Kê, mạnh mẽ tấn công.
Vệ Lăng Huyên không tin con gà nhỏ bé này dựa vào cái gì có sức mạnh như thế.
Rầm!
Tiểu Hoàng Kê từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh khủng bố, trong móng vuốt nhỏ bé của nó có lực lượng đáng sợ.
Thân pháp sáng tạo tốc độ, chiến quyết sáng tạo sức sát thương, khi cả hai kết hợp làm một thì nó trở thành điểm đáng sợ nhất của Vệ Lăng Huyên.
Thiên Quang Huyễn Kim Kiếm Quyết mà nàng tự hào nhất, từng được Vệ Thiên Thương khích lệ, có tổng cộng mười tám đường kiếm thế, liên tục bộc phát, thế nhưng không một đường kiếm nào chém trúng Tiểu Hoàng Kê!
Tiếng cười dữ tợn của bé gà như ma quỷ ập đến trước mắt nàng.
- Ngực phẳng mà cũng đi ra mất mặt, lão tử cho ngươi thành lòng chảo luôn!
Hàng này rất vô sỉ, móng vuốt chụp trúng giáp khóa trước người Vệ Lăng Huyên.
Giáp khóa bạc phát ra tiếng ma sát chói tai, bùm một tiếng lõm vào trong, tuy chưa nứt ra nhưng sức mạnh hùng hồn kia hất Vệ Lăng Huyên bay ra ngoài, rớt xuống chỗ nhóm người Vệ Quốc Hào.
Thoáng chốc cả đám ngã đổ, chật vật vô cùng.
Giữa không trung, Vệ Lăng Huyên phun búng máu rớt cái bịch xuống đất, dù được giáp khóa bạc hộ thể thì nội tạng của nàng đã bị thương, nhưng nếu không có bộ giáp chắc nàng chết rồi.
Tử đệ Vệ phủ tức giận vội nâng Vệ Lăng Huyên dậy:
- Lăng Huyên!
Giận dữ che giấu sự rung động kinh dị.
Ai ngờ được cảnh tượng trước mắt là chân thật?
Vệ Lăng Huyên và thú bản mệnh của nàng bị thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh nghiền áp, không có chút sức chiến đấu.
Nếu không thấy tận mắt, dù Vệ Thiên Thương nói với Vệ Quốc Hào thì gã cũng không chịu tin, còn bây giờ gã trợn to con mắt nhìn rõ ràng, không lừa được.
Lúc này, ai còn nhớ trước khi đánh nhau thì họ xem Lý Thiên Mệnh như con cá trong chậu, quyết định đánh gãy ba cái chân của hắn?
Ai còn nhớ vừa rồi họ châm chọc cười nhạo Lý Thiên Mệnh như thế nào?
Giờ phút này, trái tim run rẩy phản ánh chân thật tâm trạng rối bời của họ.
Đặc biệt là Vệ Lăng Huyên, chẳng những nội tạng đau đến hút không khí lạnh, mặt cũng đau rát.
Vệ Quốc Hào nhìn vết máu bên môi muội muội ruột, thấy sắc mặt của nàng trắng bệch thì không chỉ lòng run rẩy, cả người cũng run theo.
Mắt Vệ Quốc Hào nổi lên nhiều tơ máu:
- Huyên Nhi, muội có sao không? Huyên Nhi!
Tố chất tâm lý của Vệ Thanh Dật không cứng cỏi, cảnh tượng này đả kích quá lớn với gã, nên tiếng chất vấn tràn đầy nghẹn ngào:
- Không thể nào! Huyên tỷ, không thể nào! Sao hắn có thể mạnh đến vậy được? Không thể nào!
Vệ Thanh Dật liếc hướng Lý Thiên Mệnh, lòng kiêu ngạo đã tan biến, gã hoàn toàn không ngờ mới chưa đầy nửa khắc đồng hồ mà đã sinh ra cảm giác sợ hãi hắn.
Nhưng vì sao trong đó xen lẫn cảm giác nhục nhã thế này?
Hắn không phải phế vật sao?
Hắn không phải ở dưới quê mới lên sao?
Hắn không phải đã định sẵn không đuổi kịp những thiên tài Vệ phủ như họ sao?
Hắn dựa vào cái gì làm được điều này?
Vệ Thanh Dật muốn gầm rống mấy câu thêm can đảm, hăm dọa Lý Thiên Mệnh một chút, nhưng nhiều lời nói kẹt trong cổ họng không thốt ra được, đủ thấy gã chột dạ đến mức nào.
- Không tôn trọng biểu huynh, lần này ta chỉ trừng phạt nhẹ, lần sau vẫn không biết lễ phép thì ta sẽ đánh sưng mặt, xem ngươi về sau làm sao gặp ngươi.
Tiếng cười nhẹ tênh từ bên Lý Thiên Mệnh truyền đến càng khiến máu trong người họ dồn lên não.
Lý Thiên Mệnh cố ý nhấn mạnh quan hệ họ hàng của hắn với đám này.
Vì sao?
Với cá tính của hắn lẽ ra nên chán ghét Vệ phủ mới đúng, cần chi thừa nhận thân phận Vệ phủ, khiến người cảm thấy mặt dày mày dạn?
Bởi vì hắn muốn cứu Vệ Tịnh.
Mộ Dương đã nói lớp con cháu bình thường là tâm bệnh thứ hai của Vệ Thiên Thương, nếu Lý Thiên Mệnh có thể giải quyết tâm bệnh cho lão thì có lẽ sẽ buông xuống sĩ diện, cho Vệ Tịnh sống sót.
Muốn giải quyết vấn đề thì phải hòa nhập vào Vệ gia, phải tự xưng mình là người Vệ gia đối với người đời.
Lý Thiên Mệnh phải nhận ngoại công này, tìm cách được lão thích.
Trông thấy vết thương của muội muội, mặt Vệ Quốc Hào xanh mét:
- Lý Thiên Mệnh, hôm nay ta không cho ngươi trả giá đắt thì ta là tôn tử của ngươi!
Vệ Quốc Hào không giống như Vệ Lăng Huyên, gã nhỏ hơn Lý Thiên Mệnh ba tháng, được nhiều tài bồi hơn. Gã là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng, nằm trong Thiên bảng Thất Tử, là chiêu bài của Vệ phủ trong thế hệ này.
Vệ Quốc Hào, hạng năm Thiên bảng, sắp đi chiến trường Trầm Uyên.
Được Thiên Phủ thận trọng chọn ra đã chứng minh Vệ Quốc Hào không cùng cấp bậc với Vệ Lăng Huyên.
Sao gã có thể trơ mắt nhìn Lý Thiên Mệnh đánh muội muội sau đó ung dung rời đi?
Vệ Quốc Hào biết ước hẹn giữa Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh.
Mộ Dương từng nói Lý Thiên Mệnh đánh bại được Vệ Quốc Hào thì y sẽ thu hắn làm đồ đệ.
Không thể trở thành đệ tử của Mộ Dương thì không có tư cách kế thừa phủ chủ đời tiếp theo, đây là tâm bệnh lớn nhất trong đời Vệ Quốc Hào, gã nhiều lần chịu giày vò vì điều này.
Nhưng Vệ Quốc Hào không thể oán hận Mộ Dương, vì y cũng bất lực, người không cho y thu Vệ Quốc Hào là Vệ Thiên Thương.
Vệ Thiên Thương nói trình độ hiện giờ của gã không có tư cách làm đệ tử của Mộ Dương.
Mộ Dương cho Lý Thiên Mệnh lời hứa như vậy không khiến Vệ Quốc Hào tức giận, vì đây là miếng bánh nướng thiu, ai đều biết Lý Thiên Mệnh không thể làm được điều này.
Nên khi nghe tin tức này, Vệ Quốc Hào bật cười, chưa từng để trong lòng.
Nhưng bây giờ thì gã để bụng, gã còn lửa giận ngập trời.