Lý Thiên Mệnh nhìn Vệ Lăng Huyên, không kiềm được cảm khái một câu:
- Giàu ghê.
Nếu hắn sinh ra trong Vệ gia thì cũng giàu như vậy.
Từ giây phút trông thấy Lý Thiên Mệnh, nhớ lại nhiều ngày qua bị Lý Thiên Mệnh buộc quỳ xuống liếm giày, lửa giận từ lồng ngực Vệ Lăng Huyên phực cháy lên tận óc, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên dữ tợn rất nhiều.
Nơi này không phải Viêm Hoàng Tháp!
Phía sau nàng là Vệ phủ, là tử đệ Vệ phủ chống lưng cho nàng!
Đặc biệt là Vệ Quốc Hào, gã nhìn Lý Thiên Mệnh, cảm thấy hắn bình thường chẳng có gì lạ, điều duy nhất khiến người đỏ mắt là Khương Phi Linh đẹp như tiên nữ đứng cạnh hắn.
- Lý Thiên Mệnh, ta và tam ca của ta đã bàn bạc rồi, hôm nay chúng ta sẽ đánh gãy một, hai chân của ngươi. Đáng tiếc, từ này về sau ngươi chỉ có thể bò trong Thiên Phủ.
Vệ Lăng Huyên vừa nói vừa rút ra thú binh ngũ giai Kim Khuyết kiếm, món quà được Vệ Thiên Thương tặng cho hôm sinh thần của nàng, mũi kiếm sắc bén đã chỉ hướng Lý Thiên Mệnh.
Mặt Vệ Thanh Dật lạnh băng, tiếng cười âm trầm:
- Tỷ đánh gãy một chân trước, chừa một chân cho ta, để ta cũng nếm thử.
Vệ Quốc Hào đùa cợt:
- Còn ‘chân thứ ba’ thì để ta đánh gãy cho.
Các đệ tử Vệ phủ cười ồ lên, chỉ có Vệ Lăng Huyên không cười. Vì sỉ nhục hôm đó vẫn khiến nàng bừng bừng lửa giận.
- Làm vậy không tốt lắm, nói sao thì mọi người đều là họ hàng, đánh giết không được tốt.
Bọn họ tự cho là đã tạo áp lực tâm lý nặng nề cho Lý Thiên Mệnh, nhưng không ngờ rằng hắn hờ hững, thậm chí mỉm cười nói chuyện với họ.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Nói đến thì mọi người nên gọi ta một tiếng biểu ca, sau đó hơi tôn kính vị huynh trưởng này.
Ánh nắng hơi chói chang, răng hắn phản chiếu ánh sáng làm Vệ Lăng Huyên chói mắt, tức xì khói.
Vệ Lăng Huyên rít qua kẽ răng:
- Còn có mặt mũi nói lời đó? Ngươi lấy đâu ra da mặt dày như vậy, dám lôi kéo làm quen với chúng ta?
Khi Vệ Lăng Huyên nói chuyện, thú bản mệnh chim đại bàng sáu cánh vàng đã đáp xuống cạnh nàng.
Thú bản mệnh của Vệ Lăng Huyên cùng chủng loại với thú bản mệnh của Vệ Thanh Dật, nhưng hình thể to lớn hơn, cũng hung mãnh hơn. Mắt vàng sắc bén nhìn Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa chằm chằm như đao kiếm bắn ra.
Lý Thiên Mệnh ngừng cười, mắt nóng rực đốt người nàng:
- Vệ Lăng Huyên, nói chuyện đàng hoàng chút, nếu không thì ta không ngại thay mặt phụ thân của ngươi dạy dỗ ngươi, để ngươi học cách tôn trọng huynh trưởng.
- Cho nên nhà ngươi tu vi chưa đến Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Hay là ngươi trông chờ Linh công chúa Phụ Linh cho ngươi có tư cách khiêu chiến với ta? Lý Thiên Mệnh, tiếc rằng từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ có thể quỳ nói chuyện với ta! Hơn nữa, ta muốn ngươi mỗi ngày liếm sạch giày cho ta, mỗi ngày!
Khi nói đến câu này thì Vệ Lăng Huyên không nhịn được nữa.
Đêm dài lắm mộng, phút nào còn chưa trả thù được là phút đó nàng không vui vẻ.
Trong khoảnh khắc, Thú Nguyên Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng của nàng gần như hoàn toàn bùng nổ.
Vệ Lăng Huyên cầm Kim Khuyết kiếm, người mặc giáp khóa bạc cùng thú bản mệnh chim đại bàng sáu cánh vàng nhún chân nhảy trên cầu đá rộng lớn, giây lát lao thẳng vào Lý Thiên Mệnh, Tiểu Hoàng Kê.
Sau lưng Vệ Lăng Huyên, tử đệ Vệ phủ lấy Vệ Quốc Hào dẫn đầu khoanh tay trước ngực, biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Với họ thì đến đây vừa để chống lưng cho Vệ Lăng Huyên vừa xem kịch vui.
Bọn họ nhìn chăm chú Kim Khuyết kiếm của Vệ Lăng Huyên cách Lý Thiên Mệnh chưa đầy mười thước, kiếm quang và cương khí sắc bén đã đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Kiếm chiêu bao trùm Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa, thậm chí bao gồm Khương Phi Linh.
Nên biết Linh Nhi là người bình thường, tay trói gà không chặt, chạm nhẹ kiếm chiêu cũng đủ khiến nàng không sống nổi.
Vệ Lăng Huyên tàn nhẫn như thế, Lý Thiên Mệnh chỉ biết nói rằng do tính tình đại tiểu thư trong người nàng quấy phá.
Không dạy cho loại người này một bài học thì không được!
Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh kéo Khương Phi Linh lùi ra sau ba mươi thước tránh thoát đợt công kích đầu tiên của Vệ Lăng Huyên.
Vệ Lăng Huyên nhếch mép khinh miệt:
- Muốn trốn? Không có cửa đâu!
Nàng nhún mũi chân hóa thành luồng sáng vàng giết tới gần.
Trên trời, chim đại bàng sáu cánh vàng giương ba đôi cánh chim to lớn che kín trời, ánh sáng chói lòa.
Lý Thiên Mệnh thò tay lên đầu chộp lấy Huỳnh Hỏa, ném nó về phía Vệ Lăng Huyên và chim đại bàng sáu cánh vàng:
- Huỳnh Hỏa, cho ngươi cơ hội biểu hiện trước mặt tẩu tử!
Tiểu Hoàng Kê không ngờ có cơ hội khoe tài nên siêu hưng phấn:
- Tẩu tử quái gì, vớ va vớ ẩn! Đã đến lúc Huỳnh Hỏa này lên sân khấu!
Mọi người còn tưởng Lý Thiên Mệnh bán đứng thú bản mệnh, để thú bản mệnh chặn bão tố đến từ Vệ Lăng Huyên còn mình thì chạy mất dép.
Phẩm hạnh ti tiện như thế khiến người khinh rẻ.
Tất cả diễn ra trong tích tắc.
Tiểu Hoàng Kê đập cánh nhỏ, nó bị Vệ Lăng Huyên cầm Kim Khuyết kiếm thi triển Thiên Quang Huyễn Kim Kiếm Quyết bao phủ.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chốc lát nữa sẽ bị kiếm quang cắt vụn thành mâm gà xào.
Vệ Lăng Huyên nhăn mặt, chuyển mối hận Lý Thiên Mệnh sang người gà con:
- Vậy thì để thú bản mệnh của ngươi chết thêm lần nữa!
Tiểu Hoàng Kê cười to bảo:
- Ha ha ha! Nữ nhân ngực phẳng như tường kia, ngươi không có tư cách nói chuyện với lão tử!
Bóng lửa vụt qua, thân thể của nó nhỏ bé, khi thi triển thân pháp thì hầu như chớp mắt biến mất trước mắt Vệ Lăng Huyên.
Đây là chiến quyết cấp Nguyên thượng phẩm Hỏa Hồn Thiểm Ảnh.
Mức độ quỷ dị của Hỏa Hồn Thiểm Ảnh còn cao hơn Hỏa Ảnh Mê Tung Bộ.
Vài bóng lửa lấp lóe cộng thêm gà con nhỏ bé liên tục đổi tốc độ giữa không trung, nhanh hơn Lý Thiên Mệnh nhiều.
- Đi đâu!
Thiên Quang Huyễn Kim Kiếm Quyết của Vệ Lăng Huyên cắt không khí, giây sau, nàng nghe tiếng hét của chim đại bàng sáu cánh vàng.
Vệ Lăng Huyên ngơ ngác ngước đầu lên, trên bầu trời, một bóng lửa nhỏ bé lao vào chim đại bàng sáu cánh vàng hình thể to hơn nó gấp mấy trăm lần.
Nhất Dương Trọng Trảo!
Đây là thú pháp của Tam Dương Trọng Quyền, Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng này thiên phú dị bẩm, giao lưu tu luyện với Lý Thiên Mệnh trong thời gian ngắn đã học được bước đầu, giờ thi triển ra. Đừng nhìn móng gà nhỏ như tăm xỉa răng nhưng khi bấu vào người chim đại bàng sáu cánh vàng thì xé xuống miếng thịt to.
- Ăn thêm một trảo của lão tử!
Chỉ hai trảo đã làm chim đại bàng sáu cánh vàng thét dài, hoàn toàn không có sức chống cự từ trên trời nặng nề rớt xuống đất.
Trảo thứ hai của Tiểu Hoàng Kê vỗ gãy cánh to nhất của chim đại bàng sáu cánh vàng, người nó đầy máu tươi rớt xuống trước mặt Vệ Lăng Huyên, vừa lúc chặn bước chân của nàng.
Con chim to lớn suýt rớt trúng người nàng.
Đây không phải cuộc chiến mà là trận nghiền áp, thú bản mệnh nghiền áp thú bản mệnh!